Edit: Yunna 01 Có rất nhiều xe đẩy bên ngoài khuôn viên Cổng Tây của trường đại học A. Có xe đẩy nhỏ đồng nghĩa với có đồ ăn vặt ngon. Có đồ ăn vặt, tất nhiên không thể thiếu món dẫn đầu trong giới đồ ăn vặt-Bánh trứng. Cụ thể, trong bán kính *một trăm dặm,bánh nhân trứng đã thay đổi thế độc tôn của bánh bao thịt bò, bánh bao súp Bắc Kinh, mực xiên, bánh gạo chiên và các loại món ăn vặt khác, thu được lợi nhuận cao nhất. ( *1 dặm bên TQ =0.5km ; 100 dặm =50km) Anh trai bánh nhân trứng là một trong số đó. Cách quầy hàng của mình không xa, một bác gái khác làm bánh nhân trứng, cỡ khoảng hơn bốn mươi tuổi,làm bánh nhân trứng không tệ, thủ pháp rất thuần thục. Mà trước đó, đã có một ông chú râu ria xồm xoàm bởi vì khẩu vị hơi kém nên đành tìm con đường khác, bắt buộc phải sang nhà B cạnh đó mời chào làm ăn. Anh trai bánh trứng rất đắc ý, sau khi cậu hạ giá thích hợp, cậu dựa vào kĩ thuật làm bánh nhân trứng cũng sàn sàn bác gái lại thêm khuôn mặt điển trai của mình, lấy đi hơn một nửa…
Chương 10
Bánh Nhân Trứng Ăn Thật Là NgonTác giả: Trà CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngEdit: Yunna 01 Có rất nhiều xe đẩy bên ngoài khuôn viên Cổng Tây của trường đại học A. Có xe đẩy nhỏ đồng nghĩa với có đồ ăn vặt ngon. Có đồ ăn vặt, tất nhiên không thể thiếu món dẫn đầu trong giới đồ ăn vặt-Bánh trứng. Cụ thể, trong bán kính *một trăm dặm,bánh nhân trứng đã thay đổi thế độc tôn của bánh bao thịt bò, bánh bao súp Bắc Kinh, mực xiên, bánh gạo chiên và các loại món ăn vặt khác, thu được lợi nhuận cao nhất. ( *1 dặm bên TQ =0.5km ; 100 dặm =50km) Anh trai bánh nhân trứng là một trong số đó. Cách quầy hàng của mình không xa, một bác gái khác làm bánh nhân trứng, cỡ khoảng hơn bốn mươi tuổi,làm bánh nhân trứng không tệ, thủ pháp rất thuần thục. Mà trước đó, đã có một ông chú râu ria xồm xoàm bởi vì khẩu vị hơi kém nên đành tìm con đường khác, bắt buộc phải sang nhà B cạnh đó mời chào làm ăn. Anh trai bánh trứng rất đắc ý, sau khi cậu hạ giá thích hợp, cậu dựa vào kĩ thuật làm bánh nhân trứng cũng sàn sàn bác gái lại thêm khuôn mặt điển trai của mình, lấy đi hơn một nửa… 10Dần dà, hai người trở nên quen thuộc, anh trai mì lạnh nướng được một tấc tiến một thước, trực tiếp nhắn tin cho tiểu ca bánh trứng gà: “Giúp tôi làm một phần bánh trứng đưa tới đây, hiện tại tôi đang bận, sẽ cho cậu phí đường đi. –Kỳ thật cái gọi là phí đường đi —— từ quầy mì lạnh nướng đến quầy bánh trứng gà —— nhiều nhất chỉ có mười bước đường mà thôi.Nhưng một thương nhân giỏi sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để kiếm tiền.Anh trai bánh nhân trứng mang theo bánh trứng đi đến quầy hàng mì lạnh nướng, ông lão bên cạnh bán bánh canh Bắc Kinh cũ từ xe đẩy điện của mình vươn đầu ra: “Hai vị thanh niên, quản lý đô thị sắp tới, mau đi! “Sau đó nghênh ngang rời đi.Lúc này anh trai mì lạnh nướng cùng anh trai bánh nhân trứng mới ý thức được chỉ còn lại hai quầy hàng bọn họ ngoan cường ở lại trước cổng trường đại học A, vừa rồi còn có ba người, nhưng lão bán bánh canh Bắc Kinh dựa vào kỹ năng lái xe xuất sắc của mình rất nhanh biến mất trong tầm mắt hai người.Sáu giờ tối, đầu hạ ngày dài đêm ngắn, trời còn rất sáng, mấy đám mây trắng phiêu phiêu ở phía chân trời, hoàng hôn chiếu rọi,anh trai bánh nhân trứng và anh trai mì lạnh nướng hai mặt nhìn nhau.“Ông lão kia nói không phải là thật chứ?”Tin tức quản lý đô thị muốn đến đôi khi là thật, đôi khi lại là tin vịt.Anh trai nướng mì lạnh suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi cảm thấy thà tin có, còn hơn là không có gì.” –Anh trai bánh trứng còn đang do dự, anh trai mặt lạnh nướng đột nhiên nheo mắt lại, hướng phía trước nâng cằm lên: “Cậu xem mấy người mặc áo ngắn tay màu xanh da trời đối diện kia, ăn mặc giống như quản lý đô thị? –Anh trai bánh trứng theo hướng anh trai mì lạnh nướng nhìn lại, cũng học động tác anh trai mì lạnh nướng nheo mắt lại, một giây sau —— “Mẹ kiếp! Đúng là quản lý đô thị! Chúng ta chạy đi! –Anh trai bánh nhân trứng nhảy lên ghế lái xe bên cạnh, quay đầu nói với anh trai mì lạnh nướng: “Còn sững sờ làm gì? Lên đây đi. “Sau đó vươn tay về phía anh trai mì lạnh nướng.Bốn ngón tay của đối phương cân xứng, không giống mình, khớp ngón tay nhô ra giống như tiết trúc, bởi vì trắng nõn, cho nên có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh tím dưới da thịt, móng tay cắt tỉa rất bằng phẳng, đầu ngón tay so với màu sắc lòng bàn tay càng thêm phiếm hồng.Anh trai mì lạnh nướng rũ mắt xuống, cầm lấy bàn tay anh trai bánh nhân trứng vươn về phíahắn.
10
Dần dà, hai người trở nên quen thuộc, anh trai mì lạnh nướng được một tấc tiến một thước, trực tiếp nhắn tin cho tiểu ca bánh trứng gà: “Giúp tôi làm một phần bánh trứng đưa tới đây, hiện tại tôi đang bận, sẽ cho cậu phí đường đi. –
Kỳ thật cái gọi là phí đường đi —— từ quầy mì lạnh nướng đến quầy bánh trứng gà —— nhiều nhất chỉ có mười bước đường mà thôi.
Nhưng một thương nhân giỏi sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để kiếm tiền.
Anh trai bánh nhân trứng mang theo bánh trứng đi đến quầy hàng mì lạnh nướng, ông lão bên cạnh bán bánh canh Bắc Kinh cũ từ xe đẩy điện của mình vươn đầu ra: “Hai vị thanh niên, quản lý đô thị sắp tới, mau đi! “Sau đó nghênh ngang rời đi.
Lúc này anh trai mì lạnh nướng cùng anh trai bánh nhân trứng mới ý thức được chỉ còn lại hai quầy hàng bọn họ ngoan cường ở lại trước cổng trường đại học A, vừa rồi còn có ba người, nhưng lão bán bánh canh Bắc Kinh dựa vào kỹ năng lái xe xuất sắc của mình rất nhanh biến mất trong tầm mắt hai người.Sáu giờ tối, đầu hạ ngày dài đêm ngắn, trời còn rất sáng, mấy đám mây trắng phiêu phiêu ở phía chân trời, hoàng hôn chiếu rọi,anh trai bánh nhân trứng và anh trai mì lạnh nướng hai mặt nhìn nhau.
“Ông lão kia nói không phải là thật chứ?”
Tin tức quản lý đô thị muốn đến đôi khi là thật, đôi khi lại là tin vịt.
Anh trai nướng mì lạnh suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi cảm thấy thà tin có, còn hơn là không có gì.” –
Anh trai bánh trứng còn đang do dự, anh trai mặt lạnh nướng đột nhiên nheo mắt lại, hướng phía trước nâng cằm lên: “Cậu xem mấy người mặc áo ngắn tay màu xanh da trời đối diện kia, ăn mặc giống như quản lý đô thị? –
Anh trai bánh trứng theo hướng anh trai mì lạnh nướng nhìn lại, cũng học động tác anh trai mì lạnh nướng nheo mắt lại, một giây sau —— “Mẹ kiếp! Đúng là quản lý đô thị! Chúng ta chạy đi! –
Anh trai bánh nhân trứng nhảy lên ghế lái xe bên cạnh, quay đầu nói với anh trai mì lạnh nướng: “Còn sững sờ làm gì? Lên đây đi. “Sau đó vươn tay về phía anh trai mì lạnh nướng.
Bốn ngón tay của đối phương cân xứng, không giống mình, khớp ngón tay nhô ra giống như tiết trúc, bởi vì trắng nõn, cho nên có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh tím dưới da thịt, móng tay cắt tỉa rất bằng phẳng, đầu ngón tay so với màu sắc lòng bàn tay càng thêm phiếm hồng.
Anh trai mì lạnh nướng rũ mắt xuống, cầm lấy bàn tay anh trai bánh nhân trứng vươn về phía
hắn.
Bánh Nhân Trứng Ăn Thật Là NgonTác giả: Trà CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngEdit: Yunna 01 Có rất nhiều xe đẩy bên ngoài khuôn viên Cổng Tây của trường đại học A. Có xe đẩy nhỏ đồng nghĩa với có đồ ăn vặt ngon. Có đồ ăn vặt, tất nhiên không thể thiếu món dẫn đầu trong giới đồ ăn vặt-Bánh trứng. Cụ thể, trong bán kính *một trăm dặm,bánh nhân trứng đã thay đổi thế độc tôn của bánh bao thịt bò, bánh bao súp Bắc Kinh, mực xiên, bánh gạo chiên và các loại món ăn vặt khác, thu được lợi nhuận cao nhất. ( *1 dặm bên TQ =0.5km ; 100 dặm =50km) Anh trai bánh nhân trứng là một trong số đó. Cách quầy hàng của mình không xa, một bác gái khác làm bánh nhân trứng, cỡ khoảng hơn bốn mươi tuổi,làm bánh nhân trứng không tệ, thủ pháp rất thuần thục. Mà trước đó, đã có một ông chú râu ria xồm xoàm bởi vì khẩu vị hơi kém nên đành tìm con đường khác, bắt buộc phải sang nhà B cạnh đó mời chào làm ăn. Anh trai bánh trứng rất đắc ý, sau khi cậu hạ giá thích hợp, cậu dựa vào kĩ thuật làm bánh nhân trứng cũng sàn sàn bác gái lại thêm khuôn mặt điển trai của mình, lấy đi hơn một nửa… 10Dần dà, hai người trở nên quen thuộc, anh trai mì lạnh nướng được một tấc tiến một thước, trực tiếp nhắn tin cho tiểu ca bánh trứng gà: “Giúp tôi làm một phần bánh trứng đưa tới đây, hiện tại tôi đang bận, sẽ cho cậu phí đường đi. –Kỳ thật cái gọi là phí đường đi —— từ quầy mì lạnh nướng đến quầy bánh trứng gà —— nhiều nhất chỉ có mười bước đường mà thôi.Nhưng một thương nhân giỏi sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để kiếm tiền.Anh trai bánh nhân trứng mang theo bánh trứng đi đến quầy hàng mì lạnh nướng, ông lão bên cạnh bán bánh canh Bắc Kinh cũ từ xe đẩy điện của mình vươn đầu ra: “Hai vị thanh niên, quản lý đô thị sắp tới, mau đi! “Sau đó nghênh ngang rời đi.Lúc này anh trai mì lạnh nướng cùng anh trai bánh nhân trứng mới ý thức được chỉ còn lại hai quầy hàng bọn họ ngoan cường ở lại trước cổng trường đại học A, vừa rồi còn có ba người, nhưng lão bán bánh canh Bắc Kinh dựa vào kỹ năng lái xe xuất sắc của mình rất nhanh biến mất trong tầm mắt hai người.Sáu giờ tối, đầu hạ ngày dài đêm ngắn, trời còn rất sáng, mấy đám mây trắng phiêu phiêu ở phía chân trời, hoàng hôn chiếu rọi,anh trai bánh nhân trứng và anh trai mì lạnh nướng hai mặt nhìn nhau.“Ông lão kia nói không phải là thật chứ?”Tin tức quản lý đô thị muốn đến đôi khi là thật, đôi khi lại là tin vịt.Anh trai nướng mì lạnh suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi cảm thấy thà tin có, còn hơn là không có gì.” –Anh trai bánh trứng còn đang do dự, anh trai mặt lạnh nướng đột nhiên nheo mắt lại, hướng phía trước nâng cằm lên: “Cậu xem mấy người mặc áo ngắn tay màu xanh da trời đối diện kia, ăn mặc giống như quản lý đô thị? –Anh trai bánh trứng theo hướng anh trai mì lạnh nướng nhìn lại, cũng học động tác anh trai mì lạnh nướng nheo mắt lại, một giây sau —— “Mẹ kiếp! Đúng là quản lý đô thị! Chúng ta chạy đi! –Anh trai bánh nhân trứng nhảy lên ghế lái xe bên cạnh, quay đầu nói với anh trai mì lạnh nướng: “Còn sững sờ làm gì? Lên đây đi. “Sau đó vươn tay về phía anh trai mì lạnh nướng.Bốn ngón tay của đối phương cân xứng, không giống mình, khớp ngón tay nhô ra giống như tiết trúc, bởi vì trắng nõn, cho nên có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh tím dưới da thịt, móng tay cắt tỉa rất bằng phẳng, đầu ngón tay so với màu sắc lòng bàn tay càng thêm phiếm hồng.Anh trai mì lạnh nướng rũ mắt xuống, cầm lấy bàn tay anh trai bánh nhân trứng vươn về phíahắn.