Edit: Yunna 01 Có rất nhiều xe đẩy bên ngoài khuôn viên Cổng Tây của trường đại học A. Có xe đẩy nhỏ đồng nghĩa với có đồ ăn vặt ngon. Có đồ ăn vặt, tất nhiên không thể thiếu món dẫn đầu trong giới đồ ăn vặt-Bánh trứng. Cụ thể, trong bán kính *một trăm dặm,bánh nhân trứng đã thay đổi thế độc tôn của bánh bao thịt bò, bánh bao súp Bắc Kinh, mực xiên, bánh gạo chiên và các loại món ăn vặt khác, thu được lợi nhuận cao nhất. ( *1 dặm bên TQ =0.5km ; 100 dặm =50km) Anh trai bánh nhân trứng là một trong số đó. Cách quầy hàng của mình không xa, một bác gái khác làm bánh nhân trứng, cỡ khoảng hơn bốn mươi tuổi,làm bánh nhân trứng không tệ, thủ pháp rất thuần thục. Mà trước đó, đã có một ông chú râu ria xồm xoàm bởi vì khẩu vị hơi kém nên đành tìm con đường khác, bắt buộc phải sang nhà B cạnh đó mời chào làm ăn. Anh trai bánh trứng rất đắc ý, sau khi cậu hạ giá thích hợp, cậu dựa vào kĩ thuật làm bánh nhân trứng cũng sàn sàn bác gái lại thêm khuôn mặt điển trai của mình, lấy đi hơn một nửa…
Chương 13
Bánh Nhân Trứng Ăn Thật Là NgonTác giả: Trà CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngEdit: Yunna 01 Có rất nhiều xe đẩy bên ngoài khuôn viên Cổng Tây của trường đại học A. Có xe đẩy nhỏ đồng nghĩa với có đồ ăn vặt ngon. Có đồ ăn vặt, tất nhiên không thể thiếu món dẫn đầu trong giới đồ ăn vặt-Bánh trứng. Cụ thể, trong bán kính *một trăm dặm,bánh nhân trứng đã thay đổi thế độc tôn của bánh bao thịt bò, bánh bao súp Bắc Kinh, mực xiên, bánh gạo chiên và các loại món ăn vặt khác, thu được lợi nhuận cao nhất. ( *1 dặm bên TQ =0.5km ; 100 dặm =50km) Anh trai bánh nhân trứng là một trong số đó. Cách quầy hàng của mình không xa, một bác gái khác làm bánh nhân trứng, cỡ khoảng hơn bốn mươi tuổi,làm bánh nhân trứng không tệ, thủ pháp rất thuần thục. Mà trước đó, đã có một ông chú râu ria xồm xoàm bởi vì khẩu vị hơi kém nên đành tìm con đường khác, bắt buộc phải sang nhà B cạnh đó mời chào làm ăn. Anh trai bánh trứng rất đắc ý, sau khi cậu hạ giá thích hợp, cậu dựa vào kĩ thuật làm bánh nhân trứng cũng sàn sàn bác gái lại thêm khuôn mặt điển trai của mình, lấy đi hơn một nửa… 13Anh trai bánh trứng thất thần nhận lấy mì lạnh nướng trong tay anh trai mì lạnh, không biết vì sao cậu đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai mì lạnh nướng: “Cám.. cám ơn.Anh trai bánh trứng dùng tăm trúc cắm một miếng mì lạnh nướng, cho vào miệng, hưởng thụ hương vị mềm dẻo của mì lạnh nướng, anh trai mì lạnh nướng ở một bên yên lặng ăn bánh nhân trứng vốn đã nguội nhưng vừa rồi đã được hắn hâm nóng lại.Ngô đồng diệp lẳng lặng nằm trên mặt đất, khi mèo hoang đặt chân lặng yên không một tiếng động, gió đêm trở nên nhu hòa thong thả, trong yên tĩnh, Anh trai bánh trứng giống như nghe được một ít thanh âm kỳ quái —— “Thịch Thịch Thịch”–” Âm thanh gì vậy?Anh trai bánh trứng nuốt mì lạnh nướng trong miệng, cắm tăm tre vào bát giấy. Có vẻ như nó ở đây?.Anh trai bánh trứng đặt tay lên ngực trái, bên trong nhảy lên càng thêm rõ ràng, từng chút từng chút truyền đến lòng bàn tay.Làm thế nào nó có thể… như vậy?Giữa môi và răng còn lưu lại mùi nước tương đặc chế, trong bát giấy nổi lên một tầng dầu đỏ chỉ còn lại những mảnh vụn hành tây khó có thể bị tăm tre cắm vào, hai cây tăm trúc nghênh ngang nằm ngâm chân trong dầu đỏ, anh trai bánh trứng chớp chớp mắt, giống như có cảm giác kỳ quái nào đó dần dần trở nên rõ ràng, giống như là tín hiệu hoặc điềm báo nàođó.Anh trai mì lạnh nướng ném túi giấy đã ăn xong vào thùng rác bên cạnh, vỗ vỗ bả vai anh trai bánh trứng, cũng đem tín hiệu hô hào của đối phương gọi về nguyên hình: “Ăn xong rồi? “Anh trai bánh nhân trứng: “vâng.”Anh trai mì lạnh nướng một tay ôm bả vai anh trai bánh nhân trứng, dẫn cậu đi về phía xe đẩy của mình.“Vậy tôi đưa cậu về nhà.”
13
Anh trai bánh trứng thất thần nhận lấy mì lạnh nướng trong tay anh trai mì lạnh, không biết vì sao cậu đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai mì lạnh nướng: “Cám.. cám ơn.
Anh trai bánh trứng dùng tăm trúc cắm một miếng mì lạnh nướng, cho vào miệng, hưởng thụ hương vị mềm dẻo của mì lạnh nướng, anh trai mì lạnh nướng ở một bên yên lặng ăn bánh nhân trứng vốn đã nguội nhưng vừa rồi đã được hắn hâm nóng lại.
Ngô đồng diệp lẳng lặng nằm trên mặt đất, khi mèo hoang đặt chân lặng yên không một tiếng động, gió đêm trở nên nhu hòa thong thả, trong yên tĩnh, Anh trai bánh trứng giống như nghe được một ít thanh âm kỳ quái —— “Thịch Thịch Thịch”
–” Âm thanh gì vậy?
Anh trai bánh trứng nuốt mì lạnh nướng trong miệng, cắm tăm tre vào bát giấy. Có vẻ như nó ở đây?.
Anh trai bánh trứng đặt tay lên ngực trái, bên trong nhảy lên càng thêm rõ ràng, từng chút từng chút truyền đến lòng bàn tay.
Làm thế nào nó có thể… như vậy?
Giữa môi và răng còn lưu lại mùi nước tương đặc chế, trong bát giấy nổi lên một tầng dầu đỏ chỉ còn lại những mảnh vụn hành tây khó có thể bị tăm tre cắm vào, hai cây tăm trúc nghênh ngang nằm ngâm chân trong dầu đỏ, anh trai bánh trứng chớp chớp mắt, giống như có cảm giác kỳ quái nào đó dần dần trở nên rõ ràng, giống như là tín hiệu hoặc điềm báo nào
đó.
Anh trai mì lạnh nướng ném túi giấy đã ăn xong vào thùng rác bên cạnh, vỗ vỗ bả vai anh trai bánh trứng, cũng đem tín hiệu hô hào của đối phương gọi về nguyên hình: “Ăn xong rồi? “
Anh trai bánh nhân trứng: “vâng.”
Anh trai mì lạnh nướng một tay ôm bả vai anh trai bánh nhân trứng, dẫn cậu đi về phía xe đẩy của mình.
“Vậy tôi đưa cậu về nhà.”
Bánh Nhân Trứng Ăn Thật Là NgonTác giả: Trà CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngEdit: Yunna 01 Có rất nhiều xe đẩy bên ngoài khuôn viên Cổng Tây của trường đại học A. Có xe đẩy nhỏ đồng nghĩa với có đồ ăn vặt ngon. Có đồ ăn vặt, tất nhiên không thể thiếu món dẫn đầu trong giới đồ ăn vặt-Bánh trứng. Cụ thể, trong bán kính *một trăm dặm,bánh nhân trứng đã thay đổi thế độc tôn của bánh bao thịt bò, bánh bao súp Bắc Kinh, mực xiên, bánh gạo chiên và các loại món ăn vặt khác, thu được lợi nhuận cao nhất. ( *1 dặm bên TQ =0.5km ; 100 dặm =50km) Anh trai bánh nhân trứng là một trong số đó. Cách quầy hàng của mình không xa, một bác gái khác làm bánh nhân trứng, cỡ khoảng hơn bốn mươi tuổi,làm bánh nhân trứng không tệ, thủ pháp rất thuần thục. Mà trước đó, đã có một ông chú râu ria xồm xoàm bởi vì khẩu vị hơi kém nên đành tìm con đường khác, bắt buộc phải sang nhà B cạnh đó mời chào làm ăn. Anh trai bánh trứng rất đắc ý, sau khi cậu hạ giá thích hợp, cậu dựa vào kĩ thuật làm bánh nhân trứng cũng sàn sàn bác gái lại thêm khuôn mặt điển trai của mình, lấy đi hơn một nửa… 13Anh trai bánh trứng thất thần nhận lấy mì lạnh nướng trong tay anh trai mì lạnh, không biết vì sao cậu đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai mì lạnh nướng: “Cám.. cám ơn.Anh trai bánh trứng dùng tăm trúc cắm một miếng mì lạnh nướng, cho vào miệng, hưởng thụ hương vị mềm dẻo của mì lạnh nướng, anh trai mì lạnh nướng ở một bên yên lặng ăn bánh nhân trứng vốn đã nguội nhưng vừa rồi đã được hắn hâm nóng lại.Ngô đồng diệp lẳng lặng nằm trên mặt đất, khi mèo hoang đặt chân lặng yên không một tiếng động, gió đêm trở nên nhu hòa thong thả, trong yên tĩnh, Anh trai bánh trứng giống như nghe được một ít thanh âm kỳ quái —— “Thịch Thịch Thịch”–” Âm thanh gì vậy?Anh trai bánh trứng nuốt mì lạnh nướng trong miệng, cắm tăm tre vào bát giấy. Có vẻ như nó ở đây?.Anh trai bánh trứng đặt tay lên ngực trái, bên trong nhảy lên càng thêm rõ ràng, từng chút từng chút truyền đến lòng bàn tay.Làm thế nào nó có thể… như vậy?Giữa môi và răng còn lưu lại mùi nước tương đặc chế, trong bát giấy nổi lên một tầng dầu đỏ chỉ còn lại những mảnh vụn hành tây khó có thể bị tăm tre cắm vào, hai cây tăm trúc nghênh ngang nằm ngâm chân trong dầu đỏ, anh trai bánh trứng chớp chớp mắt, giống như có cảm giác kỳ quái nào đó dần dần trở nên rõ ràng, giống như là tín hiệu hoặc điềm báo nàođó.Anh trai mì lạnh nướng ném túi giấy đã ăn xong vào thùng rác bên cạnh, vỗ vỗ bả vai anh trai bánh trứng, cũng đem tín hiệu hô hào của đối phương gọi về nguyên hình: “Ăn xong rồi? “Anh trai bánh nhân trứng: “vâng.”Anh trai mì lạnh nướng một tay ôm bả vai anh trai bánh nhân trứng, dẫn cậu đi về phía xe đẩy của mình.“Vậy tôi đưa cậu về nhà.”