Tác giả:

8 giờ tối, đèn ở thư viện vẫn sáng chói mắt. Chu Gia Mính gọi Giang Uyển vài lần cô mới có phản ứng, thời gian dài phải đi sớm về trễ, khiến cả người cô tái nhợt, cảm giác như lâu lắm rồi không thấy ánh mặt trời. Giọng nói cũng có vài phần yếu ớt: "Làm sao vậy?" Chu Gia Mính chỉ vào thời gian trên đồng hồ và nhắc nhở cô ấy: "Ký túc xá sắp đóng cửa rồi đó." Nhận thấy Giang Uyển suy yếu, cau mày hỏi: Lại không ăn cơm?" Hóa ra đã 8 giờ rồi. Giang Uyển tắt máy tính, cất vào túi đựng. "Đã quên." Hai chữ nhẹ bẫng. Chu Gia Mính cứng họng không nói nên lời: "Có thể quên ăn sao?" Lúc đứng dậy không biết là chóng mặt là do hạ đường huyết hay do thiếu máu. Giang Uyển vịn mặt bàn, mới miễn cưỡng chống đỡ để không bị ngã. Chu Gia Mính thật sự không biết vì sao người này lại bán mạng như vậy: "Bây giờ tôi đã hiểu tại sao trước đây Hạ Khinh Chu ngày nào cũng đến trường đưa cơm cho cậu. Nếu không có anh ấy, chắc cậu đã chết đói rồi." Nghe được ba chữ Hạ Khinh Chu này, Giang Uyển gừng thu dọn đồ đạc.1…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...