Tác giả:

chap 1: Trong màn đêm tĩnh lặng ,mọi người đang say giấc thì có những con người lại làm việc vào thời gian này điển hình như một vài trường hợp . Trong căn nhà kho không lấy một chút ánh sáng nhiều chỉ có ngọn đèn mờ mờ ảo ảo .Tiếng tra tấn dã man ghê gợn phát ra ,tiếng gào thét trong sự đau đớn khiến ai cũng phải rùng mình mà lo sợ .Tiếng quạ kêu làm cho màn đêm đã đáng sợ nay lại cáng đáng sợ hơn bội phần. _Thưa công chúa tên đó vẫn không chịu khai.- tên thuộc hạ nói chuyện với người con gái đang ngồi trên bậc ghế cao kia _tra tấn tiếp đi đến khi nào khai ra thì thôi .-âm lượng lạnh lùng vang lên Một tiếng ,hai tiếng trôi qua thời gian như ngừng trôi khi tên đó vẫn cứng đầu không khai ra dự thật , buộc lòng vị công chúa kia phải rời khỏi chiếc ghế đang an tọa mà tiến về.Cô cầm tên tay sợi dây thừng được chế tạo riêng biệt cho cô.Mỗi lần âm thanh của sợi dây vang lên lại là một ít máu rơi xuống ,máu loang lỗ ra khắp nền nhà kho ẩm ướt ,trời vừa dứt những cơn mưa dài thì cũng là lúc…

Chương 38: Chương 40

Công Chúa Băng Và Hoàng Thái TửTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tìnhchap 1: Trong màn đêm tĩnh lặng ,mọi người đang say giấc thì có những con người lại làm việc vào thời gian này điển hình như một vài trường hợp . Trong căn nhà kho không lấy một chút ánh sáng nhiều chỉ có ngọn đèn mờ mờ ảo ảo .Tiếng tra tấn dã man ghê gợn phát ra ,tiếng gào thét trong sự đau đớn khiến ai cũng phải rùng mình mà lo sợ .Tiếng quạ kêu làm cho màn đêm đã đáng sợ nay lại cáng đáng sợ hơn bội phần. _Thưa công chúa tên đó vẫn không chịu khai.- tên thuộc hạ nói chuyện với người con gái đang ngồi trên bậc ghế cao kia _tra tấn tiếp đi đến khi nào khai ra thì thôi .-âm lượng lạnh lùng vang lên Một tiếng ,hai tiếng trôi qua thời gian như ngừng trôi khi tên đó vẫn cứng đầu không khai ra dự thật , buộc lòng vị công chúa kia phải rời khỏi chiếc ghế đang an tọa mà tiến về.Cô cầm tên tay sợi dây thừng được chế tạo riêng biệt cho cô.Mỗi lần âm thanh của sợi dây vang lên lại là một ít máu rơi xuống ,máu loang lỗ ra khắp nền nhà kho ẩm ướt ,trời vừa dứt những cơn mưa dài thì cũng là lúc… Chap 40 :Trời chiều đầy nắng . Nó sãi những bước chân dài đi trên đường . Men dọc theo vỉa hè . Nhiều hàng quán đặc khắp nơi . Ghé sát vào lề tránh chiếc xe vừa ép làn đường của xe khác . Những người đi đường thầm rủa chiếc xe vừa lấn ép họ . Vài từ thô tục mắng chửi của họ lột vào tai nó . Chỉnh lại dây phone , nó bước vào một quán chè ven đường .Nó nhớ trước đây nó từng đi ăn chè với ai đó nhưng chẳng nhớ ra . Thậm chí là còn kéo người đó chụp ảnh chung nhưng giờ tìm lại thì chẳng thấy tấm nào . Có lẽ là hai đã vứt chúng đi hoặc là nó làm lạc đâu đó .Vài người đi vào quán cứ đưa mắt nhìn nó chằm chằm , cả cái tên vừa mới bước vào quán cũng bị mấy bà cô ông chú nhìn , thậm chí là cả mấy đưa bé xíu cũng ráng ngó nhìn .Cả hai đều khó chịu ra mặt . Đã bao lần nó bị người khác nhìn thế này nhưng sao vẫn cảm thấy bực .Người con trai vừa mới bước vào ngồi gần bàn nó , cũng quay ra nhìn nó . Mặc dù anh ta cũng đang bị người khác nhìn đấy thôi nhưng lại không biết ngượng mà nhìn nó chăm chăm . Bực bội , nắng nóng khiến nó như ức chế trong lòng . Buông câu mắng lạnh tanh .- Nhìn đủ rồi thì ăn chè đi đồ điên .Tên ấy chẳng nói chẳng rằng bê nguyên chén chè qua bàn nó ngồi , giọng đôi phần thấp đi nhưng chẳng thiếu khí lãnh bao quanh .- Nhì cô thì đả sao .- Tôi và anh không quen .Nó chẳng vừa đốp chát lại ngay . Công nhận nó phải tự khâm phục mình thật , mới có một năm sống cùng hai mà nó học được từ anh tật hay đốp chát . Lúc trước chuyện nó vừa nói ra không hợp ý liền bị anh chặt chém ngay . Thì giờ tới nó . khâm phục thật .Người vừa rồi nghe nó nói thế liền cười lạnh một cái , mới gặp vừa nãy giờ bảo không quen . Thật ra người ngồi trước mặt hắn là người thế nào . Ba phần thế này thì bảy phần lại thế khác . Tính cách lúc giống nó , lúc lại như người xa lạ chẳng quen chẳng biết . Mà có quen biết đâu chỉ vừa mới nhìn thấy nó ở buổi tuyển người nhưng lòng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc . Cảm giác như nó vẫn còn sống , còn hiện diện bên cạnh hắn vậy .- Tôi vừa gặp cô .Nó nghe hắn nói cũng từ từ đưa mắt nhìn . Tuyệt nhiên nón không tháo xuống . Đôi mắt xám của nó lướt nhìn mọi vật rồi dừng ngay chỗ hắn , khẽ ậm ừ một tiếng cho qua .Nó vừa dầm chén chè đậu canh , vừa lắc lư theo điệu nhạc truyền từ tai phone . Hắn khẽ lia mắt nhìn nó . Một năm trước đây , hắn và người con gái hắn yêu nhất cũng từng ăn chè ở quán này , từng chụp ảnh . Từng ngồi ngay bàn này đây .Có phải đây là định mệnh . Định mệnh đưa một cô gái giống nó tới hoàn hảo đến bân hắn .Tình cảm này là gì , chẳng rõ . Chỉ biết trong lòng đau , rất đau mà thôi .Buổi ăn im lặng cũng chẳng có gì hay ho . Hắn thấy nó im lặng lâu thì lên tiếng đánh tan cái cảm giác cô đơn bao bọc lấy hai người .- Chúng ta có duyên nhỉ- Có duyên chứ không nợ .Câu nói của nó làm hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng , có duyên mà không nợ . Phải chăng trước đây hắn và nguyệt anh cũng là có duyên không nợ . Có duyên gặp nhau , yêu nhau nhưng lại không có phúc phận được sống cùng nhau , được thành vợ chồng không nhỉ . Câu hỏi ấy cứ lẫn quẩn quanh đầu hắn .Thấy hắn im im sao câu nói của nó , hơi ngại vì hình như nó chạm vào nỗi đau của hắn thì phải nên vội tiếng . Theo đó là đứng dậy . Đặt tờ 100 000 ngàn lên bàn rồi đi ra ngoài . - Anh định ngủ ở đây à .Hắn vừa tĩnh khỏi câu nói của nó , bước ra khỏi cửa thì nó đã đi được một đoạn khá xa . Vừa chạy theo nó mà hắn vừa thở , mà hắn cũng không biết cớ gì phải theo nó . Nhưng mà trong tâm hắn lại thôi thúc mình phải chạy theo , để rồi nhận một câu hết sức phủ phàng- Anh theo tôi làm gì ?Hắn lại im lặng , nó lại bước đi . Hai người hai tâm trạng , người đau , người vui . Người cười thì người khóc . Luôn là những hình ảnh song song và đối lập nhau .Nó thấy hắn không đuổi theo nữa thì dừng lại . Hắn đi tới cười toe nhìn nó. Vỗ nhẹ vào vai nó , hắn lại cười . Lần này là nụ cười đẹp . Mặt trời chói chiếu rọi lên khuôn mặt baby đấy cùng nét cười tỏa sáng trên gương mặt trẻ con ..

Chap 40 :

Trời chiều đầy nắng . Nó sãi những bước chân dài đi trên đường . Men dọc theo vỉa hè . Nhiều hàng quán đặc khắp nơi . Ghé sát vào lề tránh chiếc xe vừa ép làn đường của xe khác . Những người đi đường thầm rủa chiếc xe vừa lấn ép họ . Vài từ thô tục mắng chửi của họ lột vào tai nó . Chỉnh lại dây phone , nó bước vào một quán chè ven đường .

Nó nhớ trước đây nó từng đi ăn chè với ai đó nhưng chẳng nhớ ra . Thậm chí là còn kéo người đó chụp ảnh chung nhưng giờ tìm lại thì chẳng thấy tấm nào . Có lẽ là hai đã vứt chúng đi hoặc là nó làm lạc đâu đó .

Vài người đi vào quán cứ đưa mắt nhìn nó chằm chằm , cả cái tên vừa mới bước vào quán cũng bị mấy bà cô ông chú nhìn , thậm chí là cả mấy đưa bé xíu cũng ráng ngó nhìn .

Cả hai đều khó chịu ra mặt . Đã bao lần nó bị người khác nhìn thế này nhưng sao vẫn cảm thấy bực .

Người con trai vừa mới bước vào ngồi gần bàn nó , cũng quay ra nhìn nó . Mặc dù anh ta cũng đang bị người khác nhìn đấy thôi nhưng lại không biết ngượng mà nhìn nó chăm chăm . Bực bội , nắng nóng khiến nó như ức chế trong lòng . Buông câu mắng lạnh tanh .

- Nhìn đủ rồi thì ăn chè đi đồ điên .

Tên ấy chẳng nói chẳng rằng bê nguyên chén chè qua bàn nó ngồi , giọng đôi phần thấp đi nhưng chẳng thiếu khí lãnh bao quanh .

- Nhì cô thì đả sao .

- Tôi và anh không quen .

Nó chẳng vừa đốp chát lại ngay . Công nhận nó phải tự khâm phục mình thật , mới có một năm sống cùng hai mà nó học được từ anh tật hay đốp chát . Lúc trước chuyện nó vừa nói ra không hợp ý liền bị anh chặt chém ngay . Thì giờ tới nó . khâm phục thật .

Người vừa rồi nghe nó nói thế liền cười lạnh một cái , mới gặp vừa nãy giờ bảo không quen . Thật ra người ngồi trước mặt hắn là người thế nào . Ba phần thế này thì bảy phần lại thế khác . Tính cách lúc giống nó , lúc lại như người xa lạ chẳng quen chẳng biết . Mà có quen biết đâu chỉ vừa mới nhìn thấy nó ở buổi tuyển người nhưng lòng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc . Cảm giác như nó vẫn còn sống , còn hiện diện bên cạnh hắn vậy .

- Tôi vừa gặp cô .

Nó nghe hắn nói cũng từ từ đưa mắt nhìn . Tuyệt nhiên nón không tháo xuống . Đôi mắt xám của nó lướt nhìn mọi vật rồi dừng ngay chỗ hắn , khẽ ậm ừ một tiếng cho qua .

Nó vừa dầm chén chè đậu canh , vừa lắc lư theo điệu nhạc truyền từ tai phone . Hắn khẽ lia mắt nhìn nó . Một năm trước đây , hắn và người con gái hắn yêu nhất cũng từng ăn chè ở quán này , từng chụp ảnh . Từng ngồi ngay bàn này đây .

Có phải đây là định mệnh . Định mệnh đưa một cô gái giống nó tới hoàn hảo đến bân hắn .

Tình cảm này là gì , chẳng rõ . Chỉ biết trong lòng đau , rất đau mà thôi .

Buổi ăn im lặng cũng chẳng có gì hay ho . Hắn thấy nó im lặng lâu thì lên tiếng đánh tan cái cảm giác cô đơn bao bọc lấy hai người .

- Chúng ta có duyên nhỉ

- Có duyên chứ không nợ .

Câu nói của nó làm hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng , có duyên mà không nợ . Phải chăng trước đây hắn và nguyệt anh cũng là có duyên không nợ . Có duyên gặp nhau , yêu nhau nhưng lại không có phúc phận được sống cùng nhau , được thành vợ chồng không nhỉ . Câu hỏi ấy cứ lẫn quẩn quanh đầu hắn .

Thấy hắn im im sao câu nói của nó , hơi ngại vì hình như nó chạm vào nỗi đau của hắn thì phải nên vội tiếng . Theo đó là đứng dậy . Đặt tờ 100 000 ngàn lên bàn rồi đi ra ngoài . - Anh định ngủ ở đây à .

Hắn vừa tĩnh khỏi câu nói của nó , bước ra khỏi cửa thì nó đã đi được một đoạn khá xa . Vừa chạy theo nó mà hắn vừa thở , mà hắn cũng không biết cớ gì phải theo nó . Nhưng mà trong tâm hắn lại thôi thúc mình phải chạy theo , để rồi nhận một câu hết sức phủ phàng

- Anh theo tôi làm gì ?

Hắn lại im lặng , nó lại bước đi . Hai người hai tâm trạng , người đau , người vui . Người cười thì người khóc . Luôn là những hình ảnh song song và đối lập nhau .

Nó thấy hắn không đuổi theo nữa thì dừng lại . Hắn đi tới cười toe nhìn nó. Vỗ nhẹ vào vai nó , hắn lại cười . Lần này là nụ cười đẹp . Mặt trời chói chiếu rọi lên khuôn mặt baby đấy cùng nét cười tỏa sáng trên gương mặt trẻ con .

.

Công Chúa Băng Và Hoàng Thái TửTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tìnhchap 1: Trong màn đêm tĩnh lặng ,mọi người đang say giấc thì có những con người lại làm việc vào thời gian này điển hình như một vài trường hợp . Trong căn nhà kho không lấy một chút ánh sáng nhiều chỉ có ngọn đèn mờ mờ ảo ảo .Tiếng tra tấn dã man ghê gợn phát ra ,tiếng gào thét trong sự đau đớn khiến ai cũng phải rùng mình mà lo sợ .Tiếng quạ kêu làm cho màn đêm đã đáng sợ nay lại cáng đáng sợ hơn bội phần. _Thưa công chúa tên đó vẫn không chịu khai.- tên thuộc hạ nói chuyện với người con gái đang ngồi trên bậc ghế cao kia _tra tấn tiếp đi đến khi nào khai ra thì thôi .-âm lượng lạnh lùng vang lên Một tiếng ,hai tiếng trôi qua thời gian như ngừng trôi khi tên đó vẫn cứng đầu không khai ra dự thật , buộc lòng vị công chúa kia phải rời khỏi chiếc ghế đang an tọa mà tiến về.Cô cầm tên tay sợi dây thừng được chế tạo riêng biệt cho cô.Mỗi lần âm thanh của sợi dây vang lên lại là một ít máu rơi xuống ,máu loang lỗ ra khắp nền nhà kho ẩm ướt ,trời vừa dứt những cơn mưa dài thì cũng là lúc… Chap 40 :Trời chiều đầy nắng . Nó sãi những bước chân dài đi trên đường . Men dọc theo vỉa hè . Nhiều hàng quán đặc khắp nơi . Ghé sát vào lề tránh chiếc xe vừa ép làn đường của xe khác . Những người đi đường thầm rủa chiếc xe vừa lấn ép họ . Vài từ thô tục mắng chửi của họ lột vào tai nó . Chỉnh lại dây phone , nó bước vào một quán chè ven đường .Nó nhớ trước đây nó từng đi ăn chè với ai đó nhưng chẳng nhớ ra . Thậm chí là còn kéo người đó chụp ảnh chung nhưng giờ tìm lại thì chẳng thấy tấm nào . Có lẽ là hai đã vứt chúng đi hoặc là nó làm lạc đâu đó .Vài người đi vào quán cứ đưa mắt nhìn nó chằm chằm , cả cái tên vừa mới bước vào quán cũng bị mấy bà cô ông chú nhìn , thậm chí là cả mấy đưa bé xíu cũng ráng ngó nhìn .Cả hai đều khó chịu ra mặt . Đã bao lần nó bị người khác nhìn thế này nhưng sao vẫn cảm thấy bực .Người con trai vừa mới bước vào ngồi gần bàn nó , cũng quay ra nhìn nó . Mặc dù anh ta cũng đang bị người khác nhìn đấy thôi nhưng lại không biết ngượng mà nhìn nó chăm chăm . Bực bội , nắng nóng khiến nó như ức chế trong lòng . Buông câu mắng lạnh tanh .- Nhìn đủ rồi thì ăn chè đi đồ điên .Tên ấy chẳng nói chẳng rằng bê nguyên chén chè qua bàn nó ngồi , giọng đôi phần thấp đi nhưng chẳng thiếu khí lãnh bao quanh .- Nhì cô thì đả sao .- Tôi và anh không quen .Nó chẳng vừa đốp chát lại ngay . Công nhận nó phải tự khâm phục mình thật , mới có một năm sống cùng hai mà nó học được từ anh tật hay đốp chát . Lúc trước chuyện nó vừa nói ra không hợp ý liền bị anh chặt chém ngay . Thì giờ tới nó . khâm phục thật .Người vừa rồi nghe nó nói thế liền cười lạnh một cái , mới gặp vừa nãy giờ bảo không quen . Thật ra người ngồi trước mặt hắn là người thế nào . Ba phần thế này thì bảy phần lại thế khác . Tính cách lúc giống nó , lúc lại như người xa lạ chẳng quen chẳng biết . Mà có quen biết đâu chỉ vừa mới nhìn thấy nó ở buổi tuyển người nhưng lòng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc . Cảm giác như nó vẫn còn sống , còn hiện diện bên cạnh hắn vậy .- Tôi vừa gặp cô .Nó nghe hắn nói cũng từ từ đưa mắt nhìn . Tuyệt nhiên nón không tháo xuống . Đôi mắt xám của nó lướt nhìn mọi vật rồi dừng ngay chỗ hắn , khẽ ậm ừ một tiếng cho qua .Nó vừa dầm chén chè đậu canh , vừa lắc lư theo điệu nhạc truyền từ tai phone . Hắn khẽ lia mắt nhìn nó . Một năm trước đây , hắn và người con gái hắn yêu nhất cũng từng ăn chè ở quán này , từng chụp ảnh . Từng ngồi ngay bàn này đây .Có phải đây là định mệnh . Định mệnh đưa một cô gái giống nó tới hoàn hảo đến bân hắn .Tình cảm này là gì , chẳng rõ . Chỉ biết trong lòng đau , rất đau mà thôi .Buổi ăn im lặng cũng chẳng có gì hay ho . Hắn thấy nó im lặng lâu thì lên tiếng đánh tan cái cảm giác cô đơn bao bọc lấy hai người .- Chúng ta có duyên nhỉ- Có duyên chứ không nợ .Câu nói của nó làm hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng , có duyên mà không nợ . Phải chăng trước đây hắn và nguyệt anh cũng là có duyên không nợ . Có duyên gặp nhau , yêu nhau nhưng lại không có phúc phận được sống cùng nhau , được thành vợ chồng không nhỉ . Câu hỏi ấy cứ lẫn quẩn quanh đầu hắn .Thấy hắn im im sao câu nói của nó , hơi ngại vì hình như nó chạm vào nỗi đau của hắn thì phải nên vội tiếng . Theo đó là đứng dậy . Đặt tờ 100 000 ngàn lên bàn rồi đi ra ngoài . - Anh định ngủ ở đây à .Hắn vừa tĩnh khỏi câu nói của nó , bước ra khỏi cửa thì nó đã đi được một đoạn khá xa . Vừa chạy theo nó mà hắn vừa thở , mà hắn cũng không biết cớ gì phải theo nó . Nhưng mà trong tâm hắn lại thôi thúc mình phải chạy theo , để rồi nhận một câu hết sức phủ phàng- Anh theo tôi làm gì ?Hắn lại im lặng , nó lại bước đi . Hai người hai tâm trạng , người đau , người vui . Người cười thì người khóc . Luôn là những hình ảnh song song và đối lập nhau .Nó thấy hắn không đuổi theo nữa thì dừng lại . Hắn đi tới cười toe nhìn nó. Vỗ nhẹ vào vai nó , hắn lại cười . Lần này là nụ cười đẹp . Mặt trời chói chiếu rọi lên khuôn mặt baby đấy cùng nét cười tỏa sáng trên gương mặt trẻ con ..

Chương 38: Chương 40