Tác giả:

Tiếng khóc của trẻ con sơ sinh vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, ngoài trời đêm đông tuyết rơi trắng xóa lạnh buốt. Đứa bé được bà đỡ nhẹ nhàng bế lên nâng niu tựa như thứ gì đó rất dễ vỡ, bà nhẹ nhàng lấy chiếc vải trắng dày quấn vào đứa trẻ, truyền cho nó hơi ấm để tránh khỏi bị lạnh. Mẹ của đứa bé nằm ở nệm, cố gắng lấy lại từng ngụm hơi thở buốt giá. Mắt của mẹ đứa bé này lờ đờ mệt mỏi nhưng không giấu đi được tia xúc động và hạnh phúc khi nhìn thấy con mình. Bà đỡ đã thấy biết bao người mẹ sinh con ra đều hạnh phúc vô bờ bến. Nhưng trong khi đó vị phu nhân này ngoại trừ sự hạnh phúc và xúc động, còn có cả sự lạnh lùng trong đáy mắt. Bà đỡ đi lại chỗ mẹ đứa bé, đặt nhẹ đứa bé xuống bên cạnh mẹ mình. Thật nhỏ bé, mẹ đứa trẻ khẽ mỉm cười. Bà đỡ cất lời. -"Phu nhân, người định đặt tên cho đứa bé là gì?" Kuika Yui - năm nay vừa mới tròn hai mươi tuổi, cô là thợ săn quỷ và là một trụ cột, Tuyết trụ. Cô rửa tay gác kiếm ngay từ lúc cô mang thai tiểu sinh linh bé bỏng của cô. Một mình…

Chương 56: Ngoại Truyện (2): Kiếp Sau

Cô Gái Mang Hơi Thở Của TuyếtTác giả: Bạc Y ThanhTiếng khóc của trẻ con sơ sinh vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, ngoài trời đêm đông tuyết rơi trắng xóa lạnh buốt. Đứa bé được bà đỡ nhẹ nhàng bế lên nâng niu tựa như thứ gì đó rất dễ vỡ, bà nhẹ nhàng lấy chiếc vải trắng dày quấn vào đứa trẻ, truyền cho nó hơi ấm để tránh khỏi bị lạnh. Mẹ của đứa bé nằm ở nệm, cố gắng lấy lại từng ngụm hơi thở buốt giá. Mắt của mẹ đứa bé này lờ đờ mệt mỏi nhưng không giấu đi được tia xúc động và hạnh phúc khi nhìn thấy con mình. Bà đỡ đã thấy biết bao người mẹ sinh con ra đều hạnh phúc vô bờ bến. Nhưng trong khi đó vị phu nhân này ngoại trừ sự hạnh phúc và xúc động, còn có cả sự lạnh lùng trong đáy mắt. Bà đỡ đi lại chỗ mẹ đứa bé, đặt nhẹ đứa bé xuống bên cạnh mẹ mình. Thật nhỏ bé, mẹ đứa trẻ khẽ mỉm cười. Bà đỡ cất lời. -"Phu nhân, người định đặt tên cho đứa bé là gì?" Kuika Yui - năm nay vừa mới tròn hai mươi tuổi, cô là thợ săn quỷ và là một trụ cột, Tuyết trụ. Cô rửa tay gác kiếm ngay từ lúc cô mang thai tiểu sinh linh bé bỏng của cô. Một mình… Liệu ai có tin vào luân hồi chuyển thế?Đó là những dòng suy nghĩ non nớt hồi còn nhỏ của Yuki, cô sinh ra trong căn nhà đầy đủ tiện nghi, ba mẹ đều yêu thương cô vì cô là con một. Yuki Yatogama, một bông tuyết trắng xinh đẹp đang ở độ tuổi xuân, một người con gái bình thường không có gì nổi bật, duy chỉ có mái tóc trắng xóa mượt mà như tơ lụa.Yuki tin rằng, bản thân cô không thể nào tự nhiên lại được sinh ra, phải chăng có cái gì đó, có cái gì đó níu kéo từ kiếp trước không? Một chấp niệm không thể nào buông bỏ...Nhưng giờ đây, cô gái trẻ chẳng thèm tin những cái mê tín đó, cô tập trung vào học là tốt nhất. Học sinh năm ba cao trung có cái bận của học sinh năm ba cao trung, bài tập và kiến thức nặng vô cùng. Cô chẳng thể nào nghỉ ngơi khi bài tập cứ chất chồng lên đôi vai gầy nhỏ bé, áp lực dồn dập khiến cho cô chẳng thể nào yên ổn.*Chạy thật nhanh trên lề đường đầy người qua lại, quầng thâm dưới mắt hiện rõ sự mệt mỏi mà cô đang có. Đêm hôm qua cô lại làm bài tập đến khuya rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay, bây giờ cô đang bị trễ đấy. Tiết đầu là của bà cô môn Anh, nói không chừng bà ta lại cho cô đống bài tập nữa cho xem.-"Ah, làm ơn trán--""Rầm", cô không kịp thắng lại để rồi va chạm em nhỏ, bàn tay cô xước một đường dài đến chảy máu. Nhưng cô chẳng màng lấy đâu, vội đứng dậy rồi nhấc em nhỏ kia lên. Quay vài vòng để xem xét, cậu nhỏ trên không trung hơi tái mặt.-"Ah, chị xin lỗi! Em không sao chứ!?"Cậu bé kia lắc đầu, cô mới thở phào đặt cậu xuống. Xong hét lên giữa đám đông rồi chạy đi, ba đứa nhỏ ngơ ngác nhìn người con gái đấy. Một đứa trong đám cười phì, bảo.-"Chị ấy trông hậu đậu ghê."Riêng cậu bé vừa bị té ngã đó chẳng có chút cảm xúc nào hết, đôi mắt màu xanh của cậu ánh lên vẻ bất ngờ và hi vọng. Cậu lầm bầm, nhìn đôi tay bị trầy xước của mình.-"Nè, mấy cậu có tin vào luân hồi không?"Cô bé trong đám đó hơi nhăn mặt, đáp lại lời nói của cậu.-"Ba cái vớ vẩn ấy hả? Mẹ tớ bảo là không được tin đâu, cậu bị gì thế?"Thoáng chốc nụ cười hiện lên trên gương mặt cậu bé ấy, cậu lắc đầu.-"Không... không có gì, chỉ là, tớ tìm được rồi."______________Thật xin lỗiiiiiiiiiii, tôi sẽ ship Giyuu x Yuki!!!

Liệu ai có tin vào luân hồi chuyển thế?

Đó là những dòng suy nghĩ non nớt hồi còn nhỏ của Yuki, cô sinh ra trong căn nhà đầy đủ tiện nghi, ba mẹ đều yêu thương cô vì cô là con một. Yuki Yatogama, một bông tuyết trắng xinh đẹp đang ở độ tuổi xuân, một người con gái bình thường không có gì nổi bật, duy chỉ có mái tóc trắng xóa mượt mà như tơ lụa.

Yuki tin rằng, bản thân cô không thể nào tự nhiên lại được sinh ra, phải chăng có cái gì đó, có cái gì đó níu kéo từ kiếp trước không? Một chấp niệm không thể nào buông bỏ...

Nhưng giờ đây, cô gái trẻ chẳng thèm tin những cái mê tín đó, cô tập trung vào học là tốt nhất. Học sinh năm ba cao trung có cái bận của học sinh năm ba cao trung, bài tập và kiến thức nặng vô cùng. Cô chẳng thể nào nghỉ ngơi khi bài tập cứ chất chồng lên đôi vai gầy nhỏ bé, áp lực dồn dập khiến cho cô chẳng thể nào yên ổn.

*

Chạy thật nhanh trên lề đường đầy người qua lại, quầng thâm dưới mắt hiện rõ sự mệt mỏi mà cô đang có. Đêm hôm qua cô lại làm bài tập đến khuya rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay, bây giờ cô đang bị trễ đấy. Tiết đầu là của bà cô môn Anh, nói không chừng bà ta lại cho cô đống bài tập nữa cho xem.

-"Ah, làm ơn trán--"

"Rầm", cô không kịp thắng lại để rồi va chạm em nhỏ, bàn tay cô xước một đường dài đến chảy máu. Nhưng cô chẳng màng lấy đâu, vội đứng dậy rồi nhấc em nhỏ kia lên. Quay vài vòng để xem xét, cậu nhỏ trên không trung hơi tái mặt.

-"Ah, chị xin lỗi! Em không sao chứ!?"

Cậu bé kia lắc đầu, cô mới thở phào đặt cậu xuống. Xong hét lên giữa đám đông rồi chạy đi, ba đứa nhỏ ngơ ngác nhìn người con gái đấy. Một đứa trong đám cười phì, bảo.

-"Chị ấy trông hậu đậu ghê."

Riêng cậu bé vừa bị té ngã đó chẳng có chút cảm xúc nào hết, đôi mắt màu xanh của cậu ánh lên vẻ bất ngờ và hi vọng. Cậu lầm bầm, nhìn đôi tay bị trầy xước của mình.

-"Nè, mấy cậu có tin vào luân hồi không?"

Cô bé trong đám đó hơi nhăn mặt, đáp lại lời nói của cậu.

-"Ba cái vớ vẩn ấy hả? Mẹ tớ bảo là không được tin đâu, cậu bị gì thế?"

Thoáng chốc nụ cười hiện lên trên gương mặt cậu bé ấy, cậu lắc đầu.

-"Không... không có gì, chỉ là, tớ tìm được rồi."

______________

Thật xin lỗiiiiiiiiiii, tôi sẽ ship Giyuu x Yuki!!!

Cô Gái Mang Hơi Thở Của TuyếtTác giả: Bạc Y ThanhTiếng khóc của trẻ con sơ sinh vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, ngoài trời đêm đông tuyết rơi trắng xóa lạnh buốt. Đứa bé được bà đỡ nhẹ nhàng bế lên nâng niu tựa như thứ gì đó rất dễ vỡ, bà nhẹ nhàng lấy chiếc vải trắng dày quấn vào đứa trẻ, truyền cho nó hơi ấm để tránh khỏi bị lạnh. Mẹ của đứa bé nằm ở nệm, cố gắng lấy lại từng ngụm hơi thở buốt giá. Mắt của mẹ đứa bé này lờ đờ mệt mỏi nhưng không giấu đi được tia xúc động và hạnh phúc khi nhìn thấy con mình. Bà đỡ đã thấy biết bao người mẹ sinh con ra đều hạnh phúc vô bờ bến. Nhưng trong khi đó vị phu nhân này ngoại trừ sự hạnh phúc và xúc động, còn có cả sự lạnh lùng trong đáy mắt. Bà đỡ đi lại chỗ mẹ đứa bé, đặt nhẹ đứa bé xuống bên cạnh mẹ mình. Thật nhỏ bé, mẹ đứa trẻ khẽ mỉm cười. Bà đỡ cất lời. -"Phu nhân, người định đặt tên cho đứa bé là gì?" Kuika Yui - năm nay vừa mới tròn hai mươi tuổi, cô là thợ săn quỷ và là một trụ cột, Tuyết trụ. Cô rửa tay gác kiếm ngay từ lúc cô mang thai tiểu sinh linh bé bỏng của cô. Một mình… Liệu ai có tin vào luân hồi chuyển thế?Đó là những dòng suy nghĩ non nớt hồi còn nhỏ của Yuki, cô sinh ra trong căn nhà đầy đủ tiện nghi, ba mẹ đều yêu thương cô vì cô là con một. Yuki Yatogama, một bông tuyết trắng xinh đẹp đang ở độ tuổi xuân, một người con gái bình thường không có gì nổi bật, duy chỉ có mái tóc trắng xóa mượt mà như tơ lụa.Yuki tin rằng, bản thân cô không thể nào tự nhiên lại được sinh ra, phải chăng có cái gì đó, có cái gì đó níu kéo từ kiếp trước không? Một chấp niệm không thể nào buông bỏ...Nhưng giờ đây, cô gái trẻ chẳng thèm tin những cái mê tín đó, cô tập trung vào học là tốt nhất. Học sinh năm ba cao trung có cái bận của học sinh năm ba cao trung, bài tập và kiến thức nặng vô cùng. Cô chẳng thể nào nghỉ ngơi khi bài tập cứ chất chồng lên đôi vai gầy nhỏ bé, áp lực dồn dập khiến cho cô chẳng thể nào yên ổn.*Chạy thật nhanh trên lề đường đầy người qua lại, quầng thâm dưới mắt hiện rõ sự mệt mỏi mà cô đang có. Đêm hôm qua cô lại làm bài tập đến khuya rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay, bây giờ cô đang bị trễ đấy. Tiết đầu là của bà cô môn Anh, nói không chừng bà ta lại cho cô đống bài tập nữa cho xem.-"Ah, làm ơn trán--""Rầm", cô không kịp thắng lại để rồi va chạm em nhỏ, bàn tay cô xước một đường dài đến chảy máu. Nhưng cô chẳng màng lấy đâu, vội đứng dậy rồi nhấc em nhỏ kia lên. Quay vài vòng để xem xét, cậu nhỏ trên không trung hơi tái mặt.-"Ah, chị xin lỗi! Em không sao chứ!?"Cậu bé kia lắc đầu, cô mới thở phào đặt cậu xuống. Xong hét lên giữa đám đông rồi chạy đi, ba đứa nhỏ ngơ ngác nhìn người con gái đấy. Một đứa trong đám cười phì, bảo.-"Chị ấy trông hậu đậu ghê."Riêng cậu bé vừa bị té ngã đó chẳng có chút cảm xúc nào hết, đôi mắt màu xanh của cậu ánh lên vẻ bất ngờ và hi vọng. Cậu lầm bầm, nhìn đôi tay bị trầy xước của mình.-"Nè, mấy cậu có tin vào luân hồi không?"Cô bé trong đám đó hơi nhăn mặt, đáp lại lời nói của cậu.-"Ba cái vớ vẩn ấy hả? Mẹ tớ bảo là không được tin đâu, cậu bị gì thế?"Thoáng chốc nụ cười hiện lên trên gương mặt cậu bé ấy, cậu lắc đầu.-"Không... không có gì, chỉ là, tớ tìm được rồi."______________Thật xin lỗiiiiiiiiiii, tôi sẽ ship Giyuu x Yuki!!!

Chương 56: Ngoại Truyện (2): Kiếp Sau