Cuộc sống cấp ba bình bình đạm đạm, cùng với thanh xuân tốt đẹp trong phim truyền hình không quá giống nhau, Vương Chỉ Hân cũng không có bạn bè tốt, cũng không gặp được nam chính loá mắt của câu chuyện riêng mình. Cô mỗi ngày đều bị bao phủ ở trong đại dương đề, học những chương trình học buồn tẻ, cuộc sống chỉ xoay quanh ba điểm: phòng ngủ, phòng học và nhà ăn. Cô cho rằng ba năm cấp ba sẽ đều trôi qua như vậy, cho đến ngày đó gặp được anh, cuộc đời của cô bắt đầu xảy ra thay đổi. Lúc thứ hai giảng bài, một mình Vương Chỉ Hân đi đến quán bán quà vặt định mua hộp sữa bò nóng, lúc cách nơi đó còn khoảng một lộ trình, cô thấy một đám nam sinh vây quanh cửa, trong đó có một bam sinh cao hơn người khác một cái đầu, tay trái cầm quả bóng rổ, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sơ mi trắng trên người cũng bị mồ hôi làn ướt sũng, có vẻ càng thêm tiêu sái dưới ánh mặt trời. Sau khi đến gần bọn họ vừa vặn rời đi, Vương Chỉ Hân lén liếc mắt nhìn một cái, dưới lông mày nồng đậm của anh là…
Chương 13
Cáo Biệt Với AnhTác giả: Ái Ngận Lãng MạnTruyện Ngôn TìnhCuộc sống cấp ba bình bình đạm đạm, cùng với thanh xuân tốt đẹp trong phim truyền hình không quá giống nhau, Vương Chỉ Hân cũng không có bạn bè tốt, cũng không gặp được nam chính loá mắt của câu chuyện riêng mình. Cô mỗi ngày đều bị bao phủ ở trong đại dương đề, học những chương trình học buồn tẻ, cuộc sống chỉ xoay quanh ba điểm: phòng ngủ, phòng học và nhà ăn. Cô cho rằng ba năm cấp ba sẽ đều trôi qua như vậy, cho đến ngày đó gặp được anh, cuộc đời của cô bắt đầu xảy ra thay đổi. Lúc thứ hai giảng bài, một mình Vương Chỉ Hân đi đến quán bán quà vặt định mua hộp sữa bò nóng, lúc cách nơi đó còn khoảng một lộ trình, cô thấy một đám nam sinh vây quanh cửa, trong đó có một bam sinh cao hơn người khác một cái đầu, tay trái cầm quả bóng rổ, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sơ mi trắng trên người cũng bị mồ hôi làn ướt sũng, có vẻ càng thêm tiêu sái dưới ánh mặt trời. Sau khi đến gần bọn họ vừa vặn rời đi, Vương Chỉ Hân lén liếc mắt nhìn một cái, dưới lông mày nồng đậm của anh là… Cảm giác về đến nhà thật ấm áp, tất cả các món trên bàn đều là đồ ăn Vương Chỉ Hân thích, ba mẹ vẫn luôn hỏi cô ở ngoài có quen không, có chịu ức hiếp hay không, cô cười nói trải qua rất vui vẻ, thịt trong bát cô đều sắp tràn ra ngoài, ba mẹ vẫn gắp thêm cho cô, cô cũng không ngăn cản, vẫn luôn nhét vào trong miệng.Lúc rời giường ngày hôm sau đã là giữa trưa, cô nhớ tới còn chưa trả lời Trịnh Văn Bác, vì vậy gửi một tin nhắn WeChat, nói: Tôi có rảnh.Đối phương rất nhanh đã trả lời: “Ba giờ chiều tôi đến đón cậu.”“Được.”Vừa vặn đang nhàm chán, Vương Chỉ Hân dọn dẹp lại phòng ngủ của mình một chút, lấy một cuốn sổ nhật ký từ thùng dưới giường ra, thổi thổi bụi trên mặt, tựa như những việc trong nhật ký, đã trôi qua rất lâu. Cô ngồi ở mép giường, xem hết nó, trong lòng chua xót một trận, không phải bởi vì người cô yêu thầm không có được, mà là tiếc hận cho sự tiếc nuối trong thanh xuân của mình, nếu cô có thể làm người dũng cảm trong tình yêu, lớn mật mà bày tỏ tình yêu của chính mình, kết quả có thể không giống nhau hay không? Nhưng cô của lúc ấy, chỉ là người nhát gan trong tình yêu.Một bức thư rơi xuống trên sàn nhà, Vương Chỉ Hân còn nhớ nó. Đó là bức thư tỏ tình sau khi anh đi không lâu mà cô viết, cô mở bức thư loang lổ ra, nhìn lên, câu cuối cùng của bức thư có một câu là: Tôi thích cậu, cậu thì sao? Có thể thích tôi hay không?“Tôi đã đến dưới lầu nhà cậu.”“Được, xuống ngay.”“Không vội.”Sau khi Vương Chỉ Hân xuống lầu là thấy anh ấy, đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp cô nhìn thấy anh ấy, đi qua mấy năm nay, khí chất thiếu niên trên người anh ấy đã rút đi, càng có thêm rất nhiều khí chất đàn ông, ôn tồn lễ độ, anh tuấn tiêu sái.
Cảm giác về đến nhà thật ấm áp, tất cả các món trên bàn đều là đồ ăn Vương Chỉ Hân thích, ba mẹ vẫn luôn hỏi cô ở ngoài có quen không, có chịu ức hiếp hay không, cô cười nói trải qua rất vui vẻ, thịt trong bát cô đều sắp tràn ra ngoài, ba mẹ vẫn gắp thêm cho cô, cô cũng không ngăn cản, vẫn luôn nhét vào trong miệng.
Lúc rời giường ngày hôm sau đã là giữa trưa, cô nhớ tới còn chưa trả lời Trịnh Văn Bác, vì vậy gửi một tin nhắn WeChat, nói: Tôi có rảnh.
Đối phương rất nhanh đã trả lời: “Ba giờ chiều tôi đến đón cậu.”
“Được.”
Vừa vặn đang nhàm chán, Vương Chỉ Hân dọn dẹp lại phòng ngủ của mình một chút, lấy một cuốn sổ nhật ký từ thùng dưới giường ra, thổi thổi bụi trên mặt, tựa như những việc trong nhật ký, đã trôi qua rất lâu. Cô ngồi ở mép giường, xem hết nó, trong lòng chua xót một trận, không phải bởi vì người cô yêu thầm không có được, mà là tiếc hận cho sự tiếc nuối trong thanh xuân của mình, nếu cô có thể làm người dũng cảm trong tình yêu, lớn mật mà bày tỏ tình yêu của chính mình, kết quả có thể không giống nhau hay không? Nhưng cô của lúc ấy, chỉ là người nhát gan trong tình yêu.
Một bức thư rơi xuống trên sàn nhà, Vương Chỉ Hân còn nhớ nó. Đó là bức thư tỏ tình sau khi anh đi không lâu mà cô viết, cô mở bức thư loang lổ ra, nhìn lên, câu cuối cùng của bức thư có một câu là: Tôi thích cậu, cậu thì sao? Có thể thích tôi hay không?
“Tôi đã đến dưới lầu nhà cậu.”
“Được, xuống ngay.”
“Không vội.”
Sau khi Vương Chỉ Hân xuống lầu là thấy anh ấy, đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp cô nhìn thấy anh ấy, đi qua mấy năm nay, khí chất thiếu niên trên người anh ấy đã rút đi, càng có thêm rất nhiều khí chất đàn ông, ôn tồn lễ độ, anh tuấn tiêu sái.
Cáo Biệt Với AnhTác giả: Ái Ngận Lãng MạnTruyện Ngôn TìnhCuộc sống cấp ba bình bình đạm đạm, cùng với thanh xuân tốt đẹp trong phim truyền hình không quá giống nhau, Vương Chỉ Hân cũng không có bạn bè tốt, cũng không gặp được nam chính loá mắt của câu chuyện riêng mình. Cô mỗi ngày đều bị bao phủ ở trong đại dương đề, học những chương trình học buồn tẻ, cuộc sống chỉ xoay quanh ba điểm: phòng ngủ, phòng học và nhà ăn. Cô cho rằng ba năm cấp ba sẽ đều trôi qua như vậy, cho đến ngày đó gặp được anh, cuộc đời của cô bắt đầu xảy ra thay đổi. Lúc thứ hai giảng bài, một mình Vương Chỉ Hân đi đến quán bán quà vặt định mua hộp sữa bò nóng, lúc cách nơi đó còn khoảng một lộ trình, cô thấy một đám nam sinh vây quanh cửa, trong đó có một bam sinh cao hơn người khác một cái đầu, tay trái cầm quả bóng rổ, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sơ mi trắng trên người cũng bị mồ hôi làn ướt sũng, có vẻ càng thêm tiêu sái dưới ánh mặt trời. Sau khi đến gần bọn họ vừa vặn rời đi, Vương Chỉ Hân lén liếc mắt nhìn một cái, dưới lông mày nồng đậm của anh là… Cảm giác về đến nhà thật ấm áp, tất cả các món trên bàn đều là đồ ăn Vương Chỉ Hân thích, ba mẹ vẫn luôn hỏi cô ở ngoài có quen không, có chịu ức hiếp hay không, cô cười nói trải qua rất vui vẻ, thịt trong bát cô đều sắp tràn ra ngoài, ba mẹ vẫn gắp thêm cho cô, cô cũng không ngăn cản, vẫn luôn nhét vào trong miệng.Lúc rời giường ngày hôm sau đã là giữa trưa, cô nhớ tới còn chưa trả lời Trịnh Văn Bác, vì vậy gửi một tin nhắn WeChat, nói: Tôi có rảnh.Đối phương rất nhanh đã trả lời: “Ba giờ chiều tôi đến đón cậu.”“Được.”Vừa vặn đang nhàm chán, Vương Chỉ Hân dọn dẹp lại phòng ngủ của mình một chút, lấy một cuốn sổ nhật ký từ thùng dưới giường ra, thổi thổi bụi trên mặt, tựa như những việc trong nhật ký, đã trôi qua rất lâu. Cô ngồi ở mép giường, xem hết nó, trong lòng chua xót một trận, không phải bởi vì người cô yêu thầm không có được, mà là tiếc hận cho sự tiếc nuối trong thanh xuân của mình, nếu cô có thể làm người dũng cảm trong tình yêu, lớn mật mà bày tỏ tình yêu của chính mình, kết quả có thể không giống nhau hay không? Nhưng cô của lúc ấy, chỉ là người nhát gan trong tình yêu.Một bức thư rơi xuống trên sàn nhà, Vương Chỉ Hân còn nhớ nó. Đó là bức thư tỏ tình sau khi anh đi không lâu mà cô viết, cô mở bức thư loang lổ ra, nhìn lên, câu cuối cùng của bức thư có một câu là: Tôi thích cậu, cậu thì sao? Có thể thích tôi hay không?“Tôi đã đến dưới lầu nhà cậu.”“Được, xuống ngay.”“Không vội.”Sau khi Vương Chỉ Hân xuống lầu là thấy anh ấy, đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp cô nhìn thấy anh ấy, đi qua mấy năm nay, khí chất thiếu niên trên người anh ấy đã rút đi, càng có thêm rất nhiều khí chất đàn ông, ôn tồn lễ độ, anh tuấn tiêu sái.