Năm đó, Ngu Hề trở thành cô nhi. Lang thang đầu đường, quần áo không đủ mặc, khắp người dơ bẩn. Gương mặt thì lấm lem bùn đất, nhìn nàng chắc cũng chẳng ai tin rằng nàng chính là công chúa tiền triều xinh đẹp và cao quý nhất. Bị đám ăn mày đánh, phải ngủ ở miếu hoang vùng ngoại ô, chẳng những thế nàng còn phải thường xuyên vật lộn với đám sói đói. Đã từng có ý định tự vẫn, nhưng nàng không cam tâm. Cảnh tượng phụ hoàng bị loạn đao chém chết, còn mẫu hậu dùng đao tự sát vẫn luôn tái hiện và ám ảnh nàng trong từng giấc mơ. Nàng tận mắt chứng kiến từng huynh đệ tỷ muội bị dùng hình, hành hạ cho đến chết. Đó chính là mối hận vong quốc sâu sắc thôi thúc nàng phải gắng gượng để sống tiếp. Vào ngày Tĩnh Quốc hầu soán vị đoạt ngôi, vì lén xuất cung nên nàng may mắn thoát nạn, khi trở về chỉ thấy ánh lửa ngập trời, thấy đầu của phụ hoàng và mẫu hậu bị treo trên cửa thành. Đêm hôm đó, nàng chỉ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng tận cùng, nàng ước gì mình cũng chết đi trong trận cung biến đó. Sau…

Chương 4

Khúc Ca Biệt Ly Nơi Trần ThếTác giả: Shadow Thức ẢnhTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNăm đó, Ngu Hề trở thành cô nhi. Lang thang đầu đường, quần áo không đủ mặc, khắp người dơ bẩn. Gương mặt thì lấm lem bùn đất, nhìn nàng chắc cũng chẳng ai tin rằng nàng chính là công chúa tiền triều xinh đẹp và cao quý nhất. Bị đám ăn mày đánh, phải ngủ ở miếu hoang vùng ngoại ô, chẳng những thế nàng còn phải thường xuyên vật lộn với đám sói đói. Đã từng có ý định tự vẫn, nhưng nàng không cam tâm. Cảnh tượng phụ hoàng bị loạn đao chém chết, còn mẫu hậu dùng đao tự sát vẫn luôn tái hiện và ám ảnh nàng trong từng giấc mơ. Nàng tận mắt chứng kiến từng huynh đệ tỷ muội bị dùng hình, hành hạ cho đến chết. Đó chính là mối hận vong quốc sâu sắc thôi thúc nàng phải gắng gượng để sống tiếp. Vào ngày Tĩnh Quốc hầu soán vị đoạt ngôi, vì lén xuất cung nên nàng may mắn thoát nạn, khi trở về chỉ thấy ánh lửa ngập trời, thấy đầu của phụ hoàng và mẫu hậu bị treo trên cửa thành. Đêm hôm đó, nàng chỉ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng tận cùng, nàng ước gì mình cũng chết đi trong trận cung biến đó. Sau… Ngu Hề bóc một lớp vỏ cây, trong đêm tối, cảm giác sần sùi của vỏ cây khiến nàng run lên, chật vật cắn xé từng miếng một. Nàng đã đói suốt ba ngày nay rồi.“Ngao­…” Một con sói đói cứ gầm gừ, quanh quẩn bên cạnh nàng.Ngu Hề cười chua xót, chậm rì nói: “Mày cũng đói phải không? Mày muốn ăn ta sao?” Sức lực của Ngu Hề đã cạn kiệt, chỉ có thể dựa vào thân cây, chờ chết.“Vèo…” Một hình bóng màu đen chợt loé lên, dùng đao chém chết con sói trên người nàng. Sói đói vùng vẫy mấy cái rồi gục chết.“Công chúa, thuộc hạ phụng mệnh tiên hoàng, đến bảo vệ công chúa. Thuộc hạ chậm trễ, mong công chúa trách phạt!” Nam tử áo đen quỳ xuống trước mặt Ngu Hề, dập đầu ba cái.Ánh mắt Ngu Hề mệt mỏi, hỏi: “Ngươi tên là gì?”Nam tử áo đen sửng sốt, hắn cứ tưởng nàng sẽ trách mắng nhưng nàng chỉ hỏi tên hắn.“Mộc Chiêu.”“Được, Mộc Chiêu. Từ nay về sau, ngươi được tự do, ngươi đi đi.” Ngu Hề phất phất tay, tỏ ý muốn Mộc Chiêu rời đi.Mộc Chiêu đơ người một lát rồi nói: “Công chúa, Mộc Chiêu phải bảo vệ công chúa.”Ngu Hề bỗng nhiên cười to, giọt lệ vòng quanh nơi khoé mắt, nói: “Ngươi bảo vệ ta thì có ích lợi gì? Ta là con gái, không thể nào kế thừa ngôi vị hoàng đế được. Ta đã tìm ‘người kia’ hai tháng, nhưng người ấy vẫn không xuất hiện. Điều này chứng tỏ, người ấy chẳng quan tâm đến giang sơn xã tắc. Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Ta còn sống nữa để làm gì!”Mộc Chiêu không biết phải làm sao, chỉ có thể kiên trì quỳ dưới đất, trong đầu nghĩ: ‘Thì ra công chúa cũng không biết tung tích ‘người kia’. Mấy ngày nay, hắn đi theo công chúa, là công dã tràng sao…

Ngu Hề bóc một lớp vỏ cây, trong đêm tối, cảm giác sần sùi của vỏ cây khiến nàng run lên, chật vật cắn xé từng miếng một. Nàng đã đói suốt ba ngày nay rồi.

“Ngao­…” Một con sói đói cứ gầm gừ, quanh quẩn bên cạnh nàng.

Ngu Hề cười chua xót, chậm rì nói: “Mày cũng đói phải không? Mày muốn ăn ta sao?” Sức lực của Ngu Hề đã cạn kiệt, chỉ có thể dựa vào thân cây, chờ chết.

“Vèo…” Một hình bóng màu đen chợt loé lên, dùng đao chém chết con sói trên người nàng. Sói đói vùng vẫy mấy cái rồi gục chết.

“Công chúa, thuộc hạ phụng mệnh tiên hoàng, đến bảo vệ công chúa. Thuộc hạ chậm trễ, mong công chúa trách phạt!” Nam tử áo đen quỳ xuống trước mặt Ngu Hề, dập đầu ba cái.

Ánh mắt Ngu Hề mệt mỏi, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Nam tử áo đen sửng sốt, hắn cứ tưởng nàng sẽ trách mắng nhưng nàng chỉ hỏi tên hắn.

“Mộc Chiêu.”

“Được, Mộc Chiêu. Từ nay về sau, ngươi được tự do, ngươi đi đi.” Ngu Hề phất phất tay, tỏ ý muốn Mộc Chiêu rời đi.

Mộc Chiêu đơ người một lát rồi nói: “Công chúa, Mộc Chiêu phải bảo vệ công chúa.”

Ngu Hề bỗng nhiên cười to, giọt lệ vòng quanh nơi khoé mắt, nói: “Ngươi bảo vệ ta thì có ích lợi gì? Ta là con gái, không thể nào kế thừa ngôi vị hoàng đế được. Ta đã tìm ‘người kia’ hai tháng, nhưng người ấy vẫn không xuất hiện. Điều này chứng tỏ, người ấy chẳng quan tâm đến giang sơn xã tắc. Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Ta còn sống nữa để làm gì!”

Mộc Chiêu không biết phải làm sao, chỉ có thể kiên trì quỳ dưới đất, trong đầu nghĩ: ‘Thì ra công chúa cũng không biết tung tích ‘người kia’. Mấy ngày nay, hắn đi theo công chúa, là công dã tràng sao…

Khúc Ca Biệt Ly Nơi Trần ThếTác giả: Shadow Thức ẢnhTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNăm đó, Ngu Hề trở thành cô nhi. Lang thang đầu đường, quần áo không đủ mặc, khắp người dơ bẩn. Gương mặt thì lấm lem bùn đất, nhìn nàng chắc cũng chẳng ai tin rằng nàng chính là công chúa tiền triều xinh đẹp và cao quý nhất. Bị đám ăn mày đánh, phải ngủ ở miếu hoang vùng ngoại ô, chẳng những thế nàng còn phải thường xuyên vật lộn với đám sói đói. Đã từng có ý định tự vẫn, nhưng nàng không cam tâm. Cảnh tượng phụ hoàng bị loạn đao chém chết, còn mẫu hậu dùng đao tự sát vẫn luôn tái hiện và ám ảnh nàng trong từng giấc mơ. Nàng tận mắt chứng kiến từng huynh đệ tỷ muội bị dùng hình, hành hạ cho đến chết. Đó chính là mối hận vong quốc sâu sắc thôi thúc nàng phải gắng gượng để sống tiếp. Vào ngày Tĩnh Quốc hầu soán vị đoạt ngôi, vì lén xuất cung nên nàng may mắn thoát nạn, khi trở về chỉ thấy ánh lửa ngập trời, thấy đầu của phụ hoàng và mẫu hậu bị treo trên cửa thành. Đêm hôm đó, nàng chỉ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng tận cùng, nàng ước gì mình cũng chết đi trong trận cung biến đó. Sau… Ngu Hề bóc một lớp vỏ cây, trong đêm tối, cảm giác sần sùi của vỏ cây khiến nàng run lên, chật vật cắn xé từng miếng một. Nàng đã đói suốt ba ngày nay rồi.“Ngao­…” Một con sói đói cứ gầm gừ, quanh quẩn bên cạnh nàng.Ngu Hề cười chua xót, chậm rì nói: “Mày cũng đói phải không? Mày muốn ăn ta sao?” Sức lực của Ngu Hề đã cạn kiệt, chỉ có thể dựa vào thân cây, chờ chết.“Vèo…” Một hình bóng màu đen chợt loé lên, dùng đao chém chết con sói trên người nàng. Sói đói vùng vẫy mấy cái rồi gục chết.“Công chúa, thuộc hạ phụng mệnh tiên hoàng, đến bảo vệ công chúa. Thuộc hạ chậm trễ, mong công chúa trách phạt!” Nam tử áo đen quỳ xuống trước mặt Ngu Hề, dập đầu ba cái.Ánh mắt Ngu Hề mệt mỏi, hỏi: “Ngươi tên là gì?”Nam tử áo đen sửng sốt, hắn cứ tưởng nàng sẽ trách mắng nhưng nàng chỉ hỏi tên hắn.“Mộc Chiêu.”“Được, Mộc Chiêu. Từ nay về sau, ngươi được tự do, ngươi đi đi.” Ngu Hề phất phất tay, tỏ ý muốn Mộc Chiêu rời đi.Mộc Chiêu đơ người một lát rồi nói: “Công chúa, Mộc Chiêu phải bảo vệ công chúa.”Ngu Hề bỗng nhiên cười to, giọt lệ vòng quanh nơi khoé mắt, nói: “Ngươi bảo vệ ta thì có ích lợi gì? Ta là con gái, không thể nào kế thừa ngôi vị hoàng đế được. Ta đã tìm ‘người kia’ hai tháng, nhưng người ấy vẫn không xuất hiện. Điều này chứng tỏ, người ấy chẳng quan tâm đến giang sơn xã tắc. Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Ta còn sống nữa để làm gì!”Mộc Chiêu không biết phải làm sao, chỉ có thể kiên trì quỳ dưới đất, trong đầu nghĩ: ‘Thì ra công chúa cũng không biết tung tích ‘người kia’. Mấy ngày nay, hắn đi theo công chúa, là công dã tràng sao…

Chương 4