Từ hồi còn nhỏ xíu xiu, Quân Huyền đã bị mẹ nói là không có duyên với tiền bạc. Thế nên sau khi qua đời, bà chỉ để lại cho cậu một cây bút vẽ mắt tầm thường, được cho cũng không ai nhận. Đối với người ta, cây bút ấy là thứ vô giá trị. Trong lòng Quân Huyền, nó là báu vật ngàn vàng không thể đổi lấy. Thi thoảng cậu sẽ cầm nó ra ngắm mà nhớ nhung mẹ. Cậu lên núi Trữ Linh đến nay là năm thứ ba rồi, không biết cỏ trên mộ mẹ mọc có cao lắm không. Núi Trữ Linh trông từ xa như một ụ cát xanh lá bị đùn ra biển, ban ngày hay ban đêm đều có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào êm dịu. Sư phụ của Quân Huyền là một tiền bối cao niên thoái ẩn giang hồ cư ngụ trên núi này, râu tóc người bạc phơ giống như tiên ông đi mây về gió. "Sư huynh." Thanh Đàm ló cái đầu vô, tì thân thể nhỏ bé uể oải vào cạnh cửa nhà trúc, mếu máo nói: "Thùng tắm cao quá, đệ không với tới để đổ nước..." Quân Huyền cất bút vẽ, đứng dậy đáp: "Để huynh làm cho." Thanh Đàm dụi dụi khóe mắt hồng hồng, vươn tay cầm tay sư huynh. Nhóc…
Chương 117
Họa MụcTác giả: A TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện SủngTừ hồi còn nhỏ xíu xiu, Quân Huyền đã bị mẹ nói là không có duyên với tiền bạc. Thế nên sau khi qua đời, bà chỉ để lại cho cậu một cây bút vẽ mắt tầm thường, được cho cũng không ai nhận. Đối với người ta, cây bút ấy là thứ vô giá trị. Trong lòng Quân Huyền, nó là báu vật ngàn vàng không thể đổi lấy. Thi thoảng cậu sẽ cầm nó ra ngắm mà nhớ nhung mẹ. Cậu lên núi Trữ Linh đến nay là năm thứ ba rồi, không biết cỏ trên mộ mẹ mọc có cao lắm không. Núi Trữ Linh trông từ xa như một ụ cát xanh lá bị đùn ra biển, ban ngày hay ban đêm đều có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào êm dịu. Sư phụ của Quân Huyền là một tiền bối cao niên thoái ẩn giang hồ cư ngụ trên núi này, râu tóc người bạc phơ giống như tiên ông đi mây về gió. "Sư huynh." Thanh Đàm ló cái đầu vô, tì thân thể nhỏ bé uể oải vào cạnh cửa nhà trúc, mếu máo nói: "Thùng tắm cao quá, đệ không với tới để đổ nước..." Quân Huyền cất bút vẽ, đứng dậy đáp: "Để huynh làm cho." Thanh Đàm dụi dụi khóe mắt hồng hồng, vươn tay cầm tay sư huynh. Nhóc… Cảm phiền bạn đọc đáng yêu phía bên kia màn hình truy cập trang WordPress tại phần profile của mình để đọc chương này. Password là tên rắn cưng của bé Sen, gồm tám ký tự.
Cảm phiền bạn đọc đáng yêu phía bên kia màn hình truy cập trang WordPress tại phần profile của mình để đọc chương này. Password là tên rắn cưng của bé Sen, gồm tám ký tự.
Họa MụcTác giả: A TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện SủngTừ hồi còn nhỏ xíu xiu, Quân Huyền đã bị mẹ nói là không có duyên với tiền bạc. Thế nên sau khi qua đời, bà chỉ để lại cho cậu một cây bút vẽ mắt tầm thường, được cho cũng không ai nhận. Đối với người ta, cây bút ấy là thứ vô giá trị. Trong lòng Quân Huyền, nó là báu vật ngàn vàng không thể đổi lấy. Thi thoảng cậu sẽ cầm nó ra ngắm mà nhớ nhung mẹ. Cậu lên núi Trữ Linh đến nay là năm thứ ba rồi, không biết cỏ trên mộ mẹ mọc có cao lắm không. Núi Trữ Linh trông từ xa như một ụ cát xanh lá bị đùn ra biển, ban ngày hay ban đêm đều có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào êm dịu. Sư phụ của Quân Huyền là một tiền bối cao niên thoái ẩn giang hồ cư ngụ trên núi này, râu tóc người bạc phơ giống như tiên ông đi mây về gió. "Sư huynh." Thanh Đàm ló cái đầu vô, tì thân thể nhỏ bé uể oải vào cạnh cửa nhà trúc, mếu máo nói: "Thùng tắm cao quá, đệ không với tới để đổ nước..." Quân Huyền cất bút vẽ, đứng dậy đáp: "Để huynh làm cho." Thanh Đàm dụi dụi khóe mắt hồng hồng, vươn tay cầm tay sư huynh. Nhóc… Cảm phiền bạn đọc đáng yêu phía bên kia màn hình truy cập trang WordPress tại phần profile của mình để đọc chương này. Password là tên rắn cưng của bé Sen, gồm tám ký tự.