Tuyết bao phủ khắp trấn Dân, cách lần gần nhất trước đó cũng phải mười năm. Trời về đêm trắng xóa, đèn đường chiếu xuống khiến tuyết trở nên long lanh, mấy cửa hàng nằm dọc hai bên phố đều treo đèn lồng đỏ. Trong mấy ngôi nhà mở cửa, chủ nhà cầm cốc bia, ôm đùi ngồi xem phim, dường như không hề nghe thấy tiếng động bên ngoài. Có lẽ vừa rồi họ mải tập trung xem cảnh xa cách lâu ngày mới gặp, hoặc là chuyện tình yêu đô thị, gương vỡ lại lành. Hà Ngâm bình tĩnh bước đi, tuyết bám vào giày cô tan ra tạo thành một vệt nước đậm. Tiếng nhạc đột nhiên vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh, Hà Ngâm nhanh chóng nghe điện thoại. “Vâng, em vừa về đến trấn.” Thấy tay cầm điện thoại lạnh cóng, Hà Ngâm vội vàng lấy tai nghe trong túi ra đeo, “Em biết rồi, để em tìm thử một vòng, khéo lại tìm được.” Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Hà Ngâm nghe xong cười rộ lên: “Yên tâm đi, em không phải trẻ con, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, mai em sẽ về.” Đợi người bên kia nói thêm hai câu nữa cô…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...