"Tiểu thư, tiểu thư xin cô hãy đứng lại cho chúng tôi trang điểm ạ?"_Trong ngôi biệt thự to lớn được thiết kế theo phòng cách Châu Âu. Có một cô gái với gương mặt hình trái xoan xinh đẹp, sóng mũi cao thoát cùng đôi mắt màu nâu hút hồn. "Không muốn, không muốn"_cô tiểu thư bướng bỉnh ấy lắc đầu cãi lại. Số người hầu thở không ra hơi nhìn cô tiểu thư mới trang điểm được một bên mặt, còn bên kia vẫn chưa trang điểm được gì? Nhưng điều đó vẫn không làm lưu mờ đi vẻ đẹp của cô gái ấy. "Con lại không nghe lời sao, Nha Nhan?"_lúc đó, một giọng nói cô cùng lấn át, cô vừa nghe đã thấy sợ. Không ai khác chính là ba cô, Hồng Hải. Hồng Tịch Nhan cười suýt xoa:"Ba nói gì vậy? Con rất vâng lời mà, giờ thì con đi trang điểm ngay, ba đừng nóng giận?". Hồng Hải nheo mắt nhìn con gái đang hậm hực đi lên phòng, hôm nay là ngày con gái ông đi xem mắt, một đứa con cũng gần 25 tuổi rồi, vậy mà vẫn rất ngang bướng, còn phá phách nữa, ông tự hỏi không biết con ông phải là con gái không nữa... Hồng Tịch Nhan…
Chương 4: lại gặp nhau rồi
Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả ĐiênTác giả: Ngũ Bạc Từ ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tiểu thư, tiểu thư xin cô hãy đứng lại cho chúng tôi trang điểm ạ?"_Trong ngôi biệt thự to lớn được thiết kế theo phòng cách Châu Âu. Có một cô gái với gương mặt hình trái xoan xinh đẹp, sóng mũi cao thoát cùng đôi mắt màu nâu hút hồn. "Không muốn, không muốn"_cô tiểu thư bướng bỉnh ấy lắc đầu cãi lại. Số người hầu thở không ra hơi nhìn cô tiểu thư mới trang điểm được một bên mặt, còn bên kia vẫn chưa trang điểm được gì? Nhưng điều đó vẫn không làm lưu mờ đi vẻ đẹp của cô gái ấy. "Con lại không nghe lời sao, Nha Nhan?"_lúc đó, một giọng nói cô cùng lấn át, cô vừa nghe đã thấy sợ. Không ai khác chính là ba cô, Hồng Hải. Hồng Tịch Nhan cười suýt xoa:"Ba nói gì vậy? Con rất vâng lời mà, giờ thì con đi trang điểm ngay, ba đừng nóng giận?". Hồng Hải nheo mắt nhìn con gái đang hậm hực đi lên phòng, hôm nay là ngày con gái ông đi xem mắt, một đứa con cũng gần 25 tuổi rồi, vậy mà vẫn rất ngang bướng, còn phá phách nữa, ông tự hỏi không biết con ông phải là con gái không nữa... Hồng Tịch Nhan… "Thiếu chủ, người cho gọi tôi"_Tại chính căn phòng mà Nam Thiên Tước ở, phát ra một giọng nói của đàn ông, rất cung kính cũng rất khí phách.Anh ngồi trên chiếc ghế cao cấp, cả thân xoay ra bên ngoài, nhìn ngâm thành phố đang đỏ đèn mọi nơi:"Cậu điều tra cho tôi cô gái vừa vào phòng tôi lúc nãy, hai mươi phút phải có tài liệu đặt trên bàn".Người đàn ông vẫn cúi đầu đứng đó, dù cho anh đang quay mặt đi thì cũng không dám ngẩng đầu lên:"Vâng, thưa thiếu chủ"."Được rồi, chỉ một việc đó thôi"."Vâng, tôi xin cáo lui".Nam Thiên Tước lúc này mới xoay ghế lại, hai mắt anh hiện lên ý cười, cô gái nhỏ hung hăng đó nếu để anh biết là ai? Nhất định anh sẽ cho cô ấy một bài học.Dám vào phòng của Nam Thiên Tước này, còn bảo là đối tượng xem mắt! Hừ tưởng anh là ai?Có biết bao phụ nữ phải xếp hàng đợi chờ một cái gật đầu của anh, chỉ cần anh nhìn một cái cũng đã có hàng nghìn cô phải đổ đốn.Nhưng chỉ riêng cô gái gải xấu xí kia là không?Hai mươi phút sau, thời gian mà Nam Thiên Tước đưa ra thì chỉ có đúng không được lố hơn cũng không được sớm hơn.Người đàn ông đi vào, tay cầm một sắp tại liệu, đặt lên bàn anh, rồi báo cáo lại:"Thiếu chủ, tất cả thông tin đều nằm ở đó, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin đi trước"."Ừ"_Nam Thiên Tước rất kiệm từ, anh đối với thuộc hạ rất ít khi nói nhiều, nếu như người đó không hiểu ý anh thì tự thân biết kết cục sẽ ra sao?Nam Thiên Tước lật trang giấy đầu tiên, là sơ yếu lí lịch của cô. Nhưng mà cái anh nhìn đầu tiên chính là gương mặt ấy.Anh đoán không sai, cô là giả xấu, gương mặt thật nhìn rất xinh đẹp, những cô gái muốn đến gần anh cũng không có nhan sắc như vậy?Thậm chí tình nhân được anh chọn chỉ có nhan sắc đã qua dao kéo. Chỉ đúng một ngày anh đã bỏ.Đôi môi mỏng bạc nhếch mép tạo thành một đường con hoàn hảo:"Hồng Tịch Nhan sao? Thì ra là con gái của Hồng chủ tịch, lần này tôi xem cô trốn đi đâu, Hồng Tịch Nhan? "
"Thiếu chủ, người cho gọi tôi"_Tại chính căn phòng mà Nam Thiên Tước ở, phát ra một giọng nói của đàn ông, rất cung kính cũng rất khí phách.
Anh ngồi trên chiếc ghế cao cấp, cả thân xoay ra bên ngoài, nhìn ngâm thành phố đang đỏ đèn mọi nơi:"Cậu điều tra cho tôi cô gái vừa vào phòng tôi lúc nãy, hai mươi phút phải có tài liệu đặt trên bàn".
Người đàn ông vẫn cúi đầu đứng đó, dù cho anh đang quay mặt đi thì cũng không dám ngẩng đầu lên:"Vâng, thưa thiếu chủ".
"Được rồi, chỉ một việc đó thôi".
"Vâng, tôi xin cáo lui".
Nam Thiên Tước lúc này mới xoay ghế lại, hai mắt anh hiện lên ý cười, cô gái nhỏ hung hăng đó nếu để anh biết là ai? Nhất định anh sẽ cho cô ấy một bài học.
Dám vào phòng của Nam Thiên Tước này, còn bảo là đối tượng xem mắt! Hừ tưởng anh là ai?
Có biết bao phụ nữ phải xếp hàng đợi chờ một cái gật đầu của anh, chỉ cần anh nhìn một cái cũng đã có hàng nghìn cô phải đổ đốn.
Nhưng chỉ riêng cô gái gải xấu xí kia là không?
Hai mươi phút sau, thời gian mà Nam Thiên Tước đưa ra thì chỉ có đúng không được lố hơn cũng không được sớm hơn.
Người đàn ông đi vào, tay cầm một sắp tại liệu, đặt lên bàn anh, rồi báo cáo lại:"Thiếu chủ, tất cả thông tin đều nằm ở đó, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin đi trước".
"Ừ"_Nam Thiên Tước rất kiệm từ, anh đối với thuộc hạ rất ít khi nói nhiều, nếu như người đó không hiểu ý anh thì tự thân biết kết cục sẽ ra sao?
Nam Thiên Tước lật trang giấy đầu tiên, là sơ yếu lí lịch của cô. Nhưng mà cái anh nhìn đầu tiên chính là gương mặt ấy.
Anh đoán không sai, cô là giả xấu, gương mặt thật nhìn rất xinh đẹp, những cô gái muốn đến gần anh cũng không có nhan sắc như vậy?
Thậm chí tình nhân được anh chọn chỉ có nhan sắc đã qua dao kéo. Chỉ đúng một ngày anh đã bỏ.
Đôi môi mỏng bạc nhếch mép tạo thành một đường con hoàn hảo:"Hồng Tịch Nhan sao? Thì ra là con gái của Hồng chủ tịch, lần này tôi xem cô trốn đi đâu, Hồng Tịch Nhan? "
Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả ĐiênTác giả: Ngũ Bạc Từ ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tiểu thư, tiểu thư xin cô hãy đứng lại cho chúng tôi trang điểm ạ?"_Trong ngôi biệt thự to lớn được thiết kế theo phòng cách Châu Âu. Có một cô gái với gương mặt hình trái xoan xinh đẹp, sóng mũi cao thoát cùng đôi mắt màu nâu hút hồn. "Không muốn, không muốn"_cô tiểu thư bướng bỉnh ấy lắc đầu cãi lại. Số người hầu thở không ra hơi nhìn cô tiểu thư mới trang điểm được một bên mặt, còn bên kia vẫn chưa trang điểm được gì? Nhưng điều đó vẫn không làm lưu mờ đi vẻ đẹp của cô gái ấy. "Con lại không nghe lời sao, Nha Nhan?"_lúc đó, một giọng nói cô cùng lấn át, cô vừa nghe đã thấy sợ. Không ai khác chính là ba cô, Hồng Hải. Hồng Tịch Nhan cười suýt xoa:"Ba nói gì vậy? Con rất vâng lời mà, giờ thì con đi trang điểm ngay, ba đừng nóng giận?". Hồng Hải nheo mắt nhìn con gái đang hậm hực đi lên phòng, hôm nay là ngày con gái ông đi xem mắt, một đứa con cũng gần 25 tuổi rồi, vậy mà vẫn rất ngang bướng, còn phá phách nữa, ông tự hỏi không biết con ông phải là con gái không nữa... Hồng Tịch Nhan… "Thiếu chủ, người cho gọi tôi"_Tại chính căn phòng mà Nam Thiên Tước ở, phát ra một giọng nói của đàn ông, rất cung kính cũng rất khí phách.Anh ngồi trên chiếc ghế cao cấp, cả thân xoay ra bên ngoài, nhìn ngâm thành phố đang đỏ đèn mọi nơi:"Cậu điều tra cho tôi cô gái vừa vào phòng tôi lúc nãy, hai mươi phút phải có tài liệu đặt trên bàn".Người đàn ông vẫn cúi đầu đứng đó, dù cho anh đang quay mặt đi thì cũng không dám ngẩng đầu lên:"Vâng, thưa thiếu chủ"."Được rồi, chỉ một việc đó thôi"."Vâng, tôi xin cáo lui".Nam Thiên Tước lúc này mới xoay ghế lại, hai mắt anh hiện lên ý cười, cô gái nhỏ hung hăng đó nếu để anh biết là ai? Nhất định anh sẽ cho cô ấy một bài học.Dám vào phòng của Nam Thiên Tước này, còn bảo là đối tượng xem mắt! Hừ tưởng anh là ai?Có biết bao phụ nữ phải xếp hàng đợi chờ một cái gật đầu của anh, chỉ cần anh nhìn một cái cũng đã có hàng nghìn cô phải đổ đốn.Nhưng chỉ riêng cô gái gải xấu xí kia là không?Hai mươi phút sau, thời gian mà Nam Thiên Tước đưa ra thì chỉ có đúng không được lố hơn cũng không được sớm hơn.Người đàn ông đi vào, tay cầm một sắp tại liệu, đặt lên bàn anh, rồi báo cáo lại:"Thiếu chủ, tất cả thông tin đều nằm ở đó, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin đi trước"."Ừ"_Nam Thiên Tước rất kiệm từ, anh đối với thuộc hạ rất ít khi nói nhiều, nếu như người đó không hiểu ý anh thì tự thân biết kết cục sẽ ra sao?Nam Thiên Tước lật trang giấy đầu tiên, là sơ yếu lí lịch của cô. Nhưng mà cái anh nhìn đầu tiên chính là gương mặt ấy.Anh đoán không sai, cô là giả xấu, gương mặt thật nhìn rất xinh đẹp, những cô gái muốn đến gần anh cũng không có nhan sắc như vậy?Thậm chí tình nhân được anh chọn chỉ có nhan sắc đã qua dao kéo. Chỉ đúng một ngày anh đã bỏ.Đôi môi mỏng bạc nhếch mép tạo thành một đường con hoàn hảo:"Hồng Tịch Nhan sao? Thì ra là con gái của Hồng chủ tịch, lần này tôi xem cô trốn đi đâu, Hồng Tịch Nhan? "