Mọi thứ đều đang chìm trong bóng tối. Dưới khán đài có gần một trăm thính giả đang ngồi, nhưng không một ai gây tiếng động. Bọn họ đều đang yên lặng chờ đợi. Tách. Một tiếng động nhỏ vang lên, một chùm sáng chiếu thẳng xuống chính giữa sân khấu. Một chiếc ghế gỗ, một cây cello, một người đàn ông. Anh hơi nghiêng đầu như ôm lấy cây đàn của mình, tựa như thế gian chỉ còn anh và nó có thể nương tựa vào nhau. Cánh tay phải của anh bắt đầu chuyển động, cây vĩ kéo qua những dây đàn ánh kim, tiếng đàn trầm thấp mơ màng như dệt nên một tấm lụa phương đông hoa lệ, tấm lụa ấy trải dài như trải ra hình ảnh của cả một sử thi vĩ đại. Tiếng đàn ấy mở đầu trầm lắng, khiến người ta không khỏi nín thở lắng nghe mà cảm thấy kính nể. Đột ngột, một âm cao bất ngờ vang lên, tựa như sóng cuộn dâng trào ùn ùn kéo đến, chôn vùi tất cả thân thể và tâm trí con người, hỗn loạn đến không biết mình ở nơ đâu. Rồi lại phảng phất như tiếng kèn hiệu vang lên trước trận chiến, thiên binh vạn mã chớp nhoáng lao đến,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...