01. Nguyên tướng quân là chiến thần của Đại Tấn, bách chiến bách thắng, vô cùng anh dũng, mà phụ thân của ta chính là hạ nhân của phủ tướng quân, từ nhỏ cùng tướng quân lớn lên. Sau khi ta sinh ra tự nhiên cũng là người của phủ tướng quân, lúc ta một tuổi, tiểu thiếu gia ra đời. Tiểu thiếu gia ốm yếu nhiều bệnh, cho nên vô luận là tướng quân hay phu nhân đều rất cưng chiều, ngay cả phụ thân ta cũng đối với hắn tốt hơn ta nhiều. Ta thường hay suy nghĩ, vì sao bọn họ đều yêu thích tiểu thiếu gia, vì sao quần áo của tiểu thiếu gia so với của ta luôn mềm mại hơn, vì sao đồ ăn của tiểu thiếu gia so với của ta luôn ngon hơn, ta đi hỏi phụ thân… Sau đó liền bị phụ thân đánh cho một trận. Từ đây ta đã hiểu, tiểu thiếu gia là chủ tử, mà ta chỉ là một hạ nhân. Tiểu thiếu gia dần dần trưởng thành, mi mục như họa, da dẻ thì quá mức căng mịn, giống như nữ nhân trong hậu viện. Trong lòng ta có chút xem thường hắn yếu đuối, nhưng đứng trước mặt tiểu thiếu gia ta luôn luôn nghe lời hắn, hắn bảo ta đi…
Chương 7
Phụ Thân Ta Muốn Giết TaTác giả: Lưu Quang TúyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01. Nguyên tướng quân là chiến thần của Đại Tấn, bách chiến bách thắng, vô cùng anh dũng, mà phụ thân của ta chính là hạ nhân của phủ tướng quân, từ nhỏ cùng tướng quân lớn lên. Sau khi ta sinh ra tự nhiên cũng là người của phủ tướng quân, lúc ta một tuổi, tiểu thiếu gia ra đời. Tiểu thiếu gia ốm yếu nhiều bệnh, cho nên vô luận là tướng quân hay phu nhân đều rất cưng chiều, ngay cả phụ thân ta cũng đối với hắn tốt hơn ta nhiều. Ta thường hay suy nghĩ, vì sao bọn họ đều yêu thích tiểu thiếu gia, vì sao quần áo của tiểu thiếu gia so với của ta luôn mềm mại hơn, vì sao đồ ăn của tiểu thiếu gia so với của ta luôn ngon hơn, ta đi hỏi phụ thân… Sau đó liền bị phụ thân đánh cho một trận. Từ đây ta đã hiểu, tiểu thiếu gia là chủ tử, mà ta chỉ là một hạ nhân. Tiểu thiếu gia dần dần trưởng thành, mi mục như họa, da dẻ thì quá mức căng mịn, giống như nữ nhân trong hậu viện. Trong lòng ta có chút xem thường hắn yếu đuối, nhưng đứng trước mặt tiểu thiếu gia ta luôn luôn nghe lời hắn, hắn bảo ta đi… 07.Cuối cùng, đến khi ta đánh bẹp gã thợ săn xuống mặt đất, trên người cũng máu me đầm đìa, ta cảm nhận được hơi thở từ mũi hắn ngày một yếu ớt, bèn kéo hắn vào sâu trong rừng rậm, dùng thanh đao cùn cắt đứt cổ họng của hắn. Máu tươi gọi dã thú trong rừng đến, ta thừa cơ bắt được một con sói đói, về phần thi thể gã thợ săn, đã sớm bị cắn nuốt hầu như không còn. Nắm gáy vật cưng mới ra lò, ta vui vẻ trở về, đi mãi đi mãi mới nhớ tới tiểu thiếu gia không biết đã đi đến chốn nào. Ta tìm hồi lâu, rốt cục tìm được tiểu thiếu gia run lẩy bẩy ở bên trong đống cỏ. Hắn vừa nhìn thấy ta liền nhào tới, hắn nói hắn một mực đi theo ta, thế nhưng ta càng chạy càng nhanh, hắn mất dấu, đành phải trở về. Hắn nói hắn rất sợ, sợ đôi mắt gã thợ săn, sợ cánh tay gã thợ săn, cho dù gã đã chết. Ta hỏi hắn gã thợ săn nhận nhầm hắn thành nữ nhân à. Hắn mắng ta đồ đần.
07.
Cuối cùng, đến khi ta đánh bẹp gã thợ săn xuống mặt đất, trên người cũng máu me đầm đìa, ta cảm nhận được hơi thở từ mũi hắn ngày một yếu ớt, bèn kéo hắn vào sâu trong rừng rậm, dùng thanh đao cùn cắt đứt cổ họng của hắn. Máu tươi gọi dã thú trong rừng đến, ta thừa cơ bắt được một con sói đói, về phần thi thể gã thợ săn, đã sớm bị cắn nuốt hầu như không còn. Nắm gáy vật cưng mới ra lò, ta vui vẻ trở về, đi mãi đi mãi mới nhớ tới tiểu thiếu gia không biết đã đi đến chốn nào. Ta tìm hồi lâu, rốt cục tìm được tiểu thiếu gia run lẩy bẩy ở bên trong đống cỏ. Hắn vừa nhìn thấy ta liền nhào tới, hắn nói hắn một mực đi theo ta, thế nhưng ta càng chạy càng nhanh, hắn mất dấu, đành phải trở về. Hắn nói hắn rất sợ, sợ đôi mắt gã thợ săn, sợ cánh tay gã thợ săn, cho dù gã đã chết. Ta hỏi hắn gã thợ săn nhận nhầm hắn thành nữ nhân à. Hắn mắng ta đồ đần.
Phụ Thân Ta Muốn Giết TaTác giả: Lưu Quang TúyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01. Nguyên tướng quân là chiến thần của Đại Tấn, bách chiến bách thắng, vô cùng anh dũng, mà phụ thân của ta chính là hạ nhân của phủ tướng quân, từ nhỏ cùng tướng quân lớn lên. Sau khi ta sinh ra tự nhiên cũng là người của phủ tướng quân, lúc ta một tuổi, tiểu thiếu gia ra đời. Tiểu thiếu gia ốm yếu nhiều bệnh, cho nên vô luận là tướng quân hay phu nhân đều rất cưng chiều, ngay cả phụ thân ta cũng đối với hắn tốt hơn ta nhiều. Ta thường hay suy nghĩ, vì sao bọn họ đều yêu thích tiểu thiếu gia, vì sao quần áo của tiểu thiếu gia so với của ta luôn mềm mại hơn, vì sao đồ ăn của tiểu thiếu gia so với của ta luôn ngon hơn, ta đi hỏi phụ thân… Sau đó liền bị phụ thân đánh cho một trận. Từ đây ta đã hiểu, tiểu thiếu gia là chủ tử, mà ta chỉ là một hạ nhân. Tiểu thiếu gia dần dần trưởng thành, mi mục như họa, da dẻ thì quá mức căng mịn, giống như nữ nhân trong hậu viện. Trong lòng ta có chút xem thường hắn yếu đuối, nhưng đứng trước mặt tiểu thiếu gia ta luôn luôn nghe lời hắn, hắn bảo ta đi… 07.Cuối cùng, đến khi ta đánh bẹp gã thợ săn xuống mặt đất, trên người cũng máu me đầm đìa, ta cảm nhận được hơi thở từ mũi hắn ngày một yếu ớt, bèn kéo hắn vào sâu trong rừng rậm, dùng thanh đao cùn cắt đứt cổ họng của hắn. Máu tươi gọi dã thú trong rừng đến, ta thừa cơ bắt được một con sói đói, về phần thi thể gã thợ săn, đã sớm bị cắn nuốt hầu như không còn. Nắm gáy vật cưng mới ra lò, ta vui vẻ trở về, đi mãi đi mãi mới nhớ tới tiểu thiếu gia không biết đã đi đến chốn nào. Ta tìm hồi lâu, rốt cục tìm được tiểu thiếu gia run lẩy bẩy ở bên trong đống cỏ. Hắn vừa nhìn thấy ta liền nhào tới, hắn nói hắn một mực đi theo ta, thế nhưng ta càng chạy càng nhanh, hắn mất dấu, đành phải trở về. Hắn nói hắn rất sợ, sợ đôi mắt gã thợ săn, sợ cánh tay gã thợ săn, cho dù gã đã chết. Ta hỏi hắn gã thợ săn nhận nhầm hắn thành nữ nhân à. Hắn mắng ta đồ đần.