Tác giả:

Sau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc…

Chương 26: ĐẠT ĐƯỢC KẾ HOẠCH

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Lúc Hoàng Ân trở về Khải gia, trời đã khuya. Mọi người trong nhà đã đi ngủ cả rồi. Hắn lên phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng động mạnh khiến Sa Sa thức giấc, 2 tay dụi mắt, ngồi dậy đi ra ngoài xem- chắc là thiếu gia đã về (nhỏ tiếng)Bên phòng, tiếng xả nước vang lên. Hoàng Ân đứng dưới làn nước lạnh cóng, tay đặt vào tường như đã gây ra chuyện gì nghiêm trọng, hắn nghiến răng ken két, mắt đỏ ngấu- chết tiệt! (hắn đập mạnh tay vào tường)Thấy bất ổn, Sa Sa đi thẳng đến cánh cửa, gõ nhẹ nhàng. Cơ thể Hoàng Ân ướt sũng đứng sừng sững trước mắt cô- khuya vậy rồi, thiếu gia làm như vậy dể bị cảm lắm, để tôi đi lấy khăn cho ngàiHắn không đáp lại, đằng khác còn tỏ vẻ khó chịu, ngoảnh mặt về phòng, bỏ Sa Sa đứng ngơ ngác bên ngoài. Lại là cảm giác bị bỏ rơi như bao lần trước, nhưng lần này, Sa Sa không rơi 1 giọt nước mắt. Vì cô biết bản thân mình nên kiềm chế lại cảm xúc, nếu không khi Liễu Trinh và thiếu gia quay về bên nhau, người đau lòng nhất chính là côCô ngồi bên cánh cửa sổ ở phòng mình, đêm nay, trăng thanh gió mát. Nó gợi cho cô một nổi niềm khi cô còn ở cô nhi viện chỉ 1 lặng thinh trong đêm thanh vắng như thế này. Cô nở nụ cười chua xót, lấy tay đưa lên bầu trời đầy sao: tuy chúng ở gần nhau trong khoảng mắt của con người nhưng thật chất, chúng lại có khoảng cách rất xa, rất xa.... không thể nào ở gần nhau được- đêm nay thật dài (cô thốt lên) ngay cả màn đêm cũng muốn mình mệt nhoài và lao lực...--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tại Khải giaLiễu Trinh có mặt từ lúc nào không hay, nét mặt của cô có chút gì đó biểu hiện sự thõa mản. Cô nhìn lên phòng của Hoàng Ân từ ngoài cổng, vì ở đây sự có mặt của cô không được phép vào trong.- chúc anh buổi sáng tốt đẹp... (tiếng cô vang trong điện thoại)- (giọng trầm ấm) ai?- là em đây ! người mà suốt đêm qua anh "dằng vặt" đó (thật ra chỉ là âm mưu chuốt say rồi giả hiện vật)- là cô.... (Hoàng Ân tắt máy) hừ....Liễu Trinh mừng thầm và nắm trong tay phần chiến thắng !

Lúc Hoàng Ân trở về Khải gia, trời đã khuya. Mọi người trong nhà đã đi ngủ cả rồi. Hắn lên phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng động mạnh khiến Sa Sa thức giấc, 2 tay dụi mắt, ngồi dậy đi ra ngoài xem

- chắc là thiếu gia đã về (nhỏ tiếng)

Bên phòng, tiếng xả nước vang lên. Hoàng Ân đứng dưới làn nước lạnh cóng, tay đặt vào tường như đã gây ra chuyện gì nghiêm trọng, hắn nghiến răng ken két, mắt đỏ ngấu

- chết tiệt! (hắn đập mạnh tay vào tường)

Thấy bất ổn, Sa Sa đi thẳng đến cánh cửa, gõ nhẹ nhàng. Cơ thể Hoàng Ân ướt sũng đứng sừng sững trước mắt cô

- khuya vậy rồi, thiếu gia làm như vậy dể bị cảm lắm, để tôi đi lấy khăn cho ngài

Hắn không đáp lại, đằng khác còn tỏ vẻ khó chịu, ngoảnh mặt về phòng, bỏ Sa Sa đứng ngơ ngác bên ngoài. Lại là cảm giác bị bỏ rơi như bao lần trước, nhưng lần này, Sa Sa không rơi 1 giọt nước mắt. Vì cô biết bản thân mình nên kiềm chế lại cảm xúc, nếu không khi Liễu Trinh và thiếu gia quay về bên nhau, người đau lòng nhất chính là cô

Cô ngồi bên cánh cửa sổ ở phòng mình, đêm nay, trăng thanh gió mát. Nó gợi cho cô một nổi niềm khi cô còn ở cô nhi viện chỉ 1 lặng thinh trong đêm thanh vắng như thế này. Cô nở nụ cười chua xót, lấy tay đưa lên bầu trời đầy sao: tuy chúng ở gần nhau trong khoảng mắt của con người nhưng thật chất, chúng lại có khoảng cách rất xa, rất xa.... không thể nào ở gần nhau được

- đêm nay thật dài (cô thốt lên) ngay cả màn đêm cũng muốn mình mệt nhoài và lao lực...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại Khải gia

Liễu Trinh có mặt từ lúc nào không hay, nét mặt của cô có chút gì đó biểu hiện sự thõa mản. Cô nhìn lên phòng của Hoàng Ân từ ngoài cổng, vì ở đây sự có mặt của cô không được phép vào trong.

- chúc anh buổi sáng tốt đẹp... (tiếng cô vang trong điện thoại)

- (giọng trầm ấm) ai?

- là em đây ! người mà suốt đêm qua anh "dằng vặt" đó (thật ra chỉ là âm mưu chuốt say rồi giả hiện vật)

- là cô.... (Hoàng Ân tắt máy) hừ....

Liễu Trinh mừng thầm và nắm trong tay phần chiến thắng !

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Lúc Hoàng Ân trở về Khải gia, trời đã khuya. Mọi người trong nhà đã đi ngủ cả rồi. Hắn lên phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng động mạnh khiến Sa Sa thức giấc, 2 tay dụi mắt, ngồi dậy đi ra ngoài xem- chắc là thiếu gia đã về (nhỏ tiếng)Bên phòng, tiếng xả nước vang lên. Hoàng Ân đứng dưới làn nước lạnh cóng, tay đặt vào tường như đã gây ra chuyện gì nghiêm trọng, hắn nghiến răng ken két, mắt đỏ ngấu- chết tiệt! (hắn đập mạnh tay vào tường)Thấy bất ổn, Sa Sa đi thẳng đến cánh cửa, gõ nhẹ nhàng. Cơ thể Hoàng Ân ướt sũng đứng sừng sững trước mắt cô- khuya vậy rồi, thiếu gia làm như vậy dể bị cảm lắm, để tôi đi lấy khăn cho ngàiHắn không đáp lại, đằng khác còn tỏ vẻ khó chịu, ngoảnh mặt về phòng, bỏ Sa Sa đứng ngơ ngác bên ngoài. Lại là cảm giác bị bỏ rơi như bao lần trước, nhưng lần này, Sa Sa không rơi 1 giọt nước mắt. Vì cô biết bản thân mình nên kiềm chế lại cảm xúc, nếu không khi Liễu Trinh và thiếu gia quay về bên nhau, người đau lòng nhất chính là côCô ngồi bên cánh cửa sổ ở phòng mình, đêm nay, trăng thanh gió mát. Nó gợi cho cô một nổi niềm khi cô còn ở cô nhi viện chỉ 1 lặng thinh trong đêm thanh vắng như thế này. Cô nở nụ cười chua xót, lấy tay đưa lên bầu trời đầy sao: tuy chúng ở gần nhau trong khoảng mắt của con người nhưng thật chất, chúng lại có khoảng cách rất xa, rất xa.... không thể nào ở gần nhau được- đêm nay thật dài (cô thốt lên) ngay cả màn đêm cũng muốn mình mệt nhoài và lao lực...--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tại Khải giaLiễu Trinh có mặt từ lúc nào không hay, nét mặt của cô có chút gì đó biểu hiện sự thõa mản. Cô nhìn lên phòng của Hoàng Ân từ ngoài cổng, vì ở đây sự có mặt của cô không được phép vào trong.- chúc anh buổi sáng tốt đẹp... (tiếng cô vang trong điện thoại)- (giọng trầm ấm) ai?- là em đây ! người mà suốt đêm qua anh "dằng vặt" đó (thật ra chỉ là âm mưu chuốt say rồi giả hiện vật)- là cô.... (Hoàng Ân tắt máy) hừ....Liễu Trinh mừng thầm và nắm trong tay phần chiến thắng !

Chương 26: ĐẠT ĐƯỢC KẾ HOẠCH