Sau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc…
Chương 49: LÀM GÌ TIẾP THEO (5)
Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Liễu Trinh trừng mắt, ám chỉ sự không hài lòng mấy về câu nói vừa rồi. - chúng ta đi thôi Sa Sa, ở đây không dành cho em (Chí Dĩnh nắm tay dẫn Sa Sa đi thẳng)Hoàng Ân bất giác cảm thấy nhói trong lòng, hắn đang ghen? Nhưng đau lòng hơn đó chính là thấy người mình yêu đi cùng với người khác mà bãn thân không làm được điều gì, tay hắn nắm chặt thành quả đấm, gân guốc nổi lên cuồn cuộnLiễu Trinh xoay sang thấy Hoàng Ân như vậy, liền ứa nước mắt nói- liệu...liệu chúng ta còn có thể... sinh thêm được chứ? - tránh ra đi, 1 lần là quá đủ, cuộc đời này vướn vào cô đã quá bi ai rồiHoàng Ân lướt qua người Liễu Trinh như một cơn gió, nó vô tình đến lạ kỳ. Mắt hắn vẫn hướng về phía xa xa, cái nơi mà Chí Dĩnh đang mang cả nguồn sống của hắn ra khỏi cuộc đời của hắn-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Từ dạo ấy trở đi, nhà Khải gia bao trùm cả màn đau thương. Không ai nói và trả lời nhau điều gì. tất cả đều chìm đắm trong sự im lặng đến ngạt thởNhư mọi ngày, Hoàng Ân đi làm rồi trở về nhà. Không biết từ lúc nào mà hắn lại dành thời gian nhiều cho gia đình đến vậy. Liễu Trinh vẫn còn ở lại trong Khải gia vì một lẽ thường tình mà mọi người vẫn hay nói: vợ của đại thiếu giatrong bốn vách tường của căn phòng ngột ngạt, đã gần 2 tuần rồi hắn và cô chưa nói chuyện hay chạm mặt nhau, khoảng cách của cả 2 ngày càng lớn dần, lớn dần đi... Ngay cả chính cô cũng chẳng thể nào hiểu nổi sự việc đang đi về đâu nữa- vẫn chưa ngủ sao Sa Sa? (phu nhân cất giọng nhẹ nhàng sợ làm ồn trong phòng Sa Sa)- phu nhân, con chưa ngủ được... Phu nhân tiến lại gần Sa Sa, bà vẫn ấm áp như ngày đầu đối xử với cô. Nục cười dịu hiền của bà có thể khiến cô từ vực thẳm sâu nhất có thể bay tận thiên đường, một thứ ngọt ngào lạ lùng- lâu rồi 2 chúng ta không tâm sự với nhau con nhỉ? để ta nhớ xem... (vổ về tay Sa Sa) - con xin lổi con vô tâm với người quá....- đừng nói vậy chứ, là do ta, do ta quá vô tâm đến cảm giác của con, đáng lẽ ra ta không nên chấp nhận Liễu Trinh về đây, thì mọi chuyện đâu xảy ra cớ sự như thế này.. con đừng tự trách mình nữaHình như trong giọng nói đó có sự xúc động mãnh liệt, nó làm cho lương tâm Sa Sa trở nên cắn rức hơn, mặc dù việc đó không phải cô gây ra, là do cô chính cô đã làm mất đi người nói dõi cho Khải gia này
Liễu Trinh trừng mắt, ám chỉ sự không hài lòng mấy về câu nói vừa rồi.
- chúng ta đi thôi Sa Sa, ở đây không dành cho em (Chí Dĩnh nắm tay dẫn Sa Sa đi thẳng)
Hoàng Ân bất giác cảm thấy nhói trong lòng, hắn đang ghen? Nhưng đau lòng hơn đó chính là thấy người mình yêu đi cùng với người khác mà bãn thân không làm được điều gì, tay hắn nắm chặt thành quả đấm, gân guốc nổi lên cuồn cuộn
Liễu Trinh xoay sang thấy Hoàng Ân như vậy, liền ứa nước mắt nói
- liệu...liệu chúng ta còn có thể... sinh thêm được chứ?
- tránh ra đi, 1 lần là quá đủ, cuộc đời này vướn vào cô đã quá bi ai rồi
Hoàng Ân lướt qua người Liễu Trinh như một cơn gió, nó vô tình đến lạ kỳ. Mắt hắn vẫn hướng về phía xa xa, cái nơi mà Chí Dĩnh đang mang cả nguồn sống của hắn ra khỏi cuộc đời của hắn
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ dạo ấy trở đi, nhà Khải gia bao trùm cả màn đau thương. Không ai nói và trả lời nhau điều gì. tất cả đều chìm đắm trong sự im lặng đến ngạt thở
Như mọi ngày, Hoàng Ân đi làm rồi trở về nhà. Không biết từ lúc nào mà hắn lại dành thời gian nhiều cho gia đình đến vậy. Liễu Trinh vẫn còn ở lại trong Khải gia vì một lẽ thường tình mà mọi người vẫn hay nói: vợ của đại thiếu gia
trong bốn vách tường của căn phòng ngột ngạt, đã gần 2 tuần rồi hắn và cô chưa nói chuyện hay chạm mặt nhau, khoảng cách của cả 2 ngày càng lớn dần, lớn dần đi... Ngay cả chính cô cũng chẳng thể nào hiểu nổi sự việc đang đi về đâu nữa
- vẫn chưa ngủ sao Sa Sa? (phu nhân cất giọng nhẹ nhàng sợ làm ồn trong phòng Sa Sa)
- phu nhân, con chưa ngủ được...
Phu nhân tiến lại gần Sa Sa, bà vẫn ấm áp như ngày đầu đối xử với cô. Nục cười dịu hiền của bà có thể khiến cô từ vực thẳm sâu nhất có thể bay tận thiên đường, một thứ ngọt ngào lạ lùng
- lâu rồi 2 chúng ta không tâm sự với nhau con nhỉ? để ta nhớ xem... (vổ về tay Sa Sa)
- con xin lổi con vô tâm với người quá....
- đừng nói vậy chứ, là do ta, do ta quá vô tâm đến cảm giác của con, đáng lẽ ra ta không nên chấp nhận Liễu Trinh về đây, thì mọi chuyện đâu xảy ra cớ sự như thế này.. con đừng tự trách mình nữa
Hình như trong giọng nói đó có sự xúc động mãnh liệt, nó làm cho lương tâm Sa Sa trở nên cắn rức hơn, mặc dù việc đó không phải cô gây ra, là do cô chính cô đã làm mất đi người nói dõi cho Khải gia này
Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Liễu Trinh trừng mắt, ám chỉ sự không hài lòng mấy về câu nói vừa rồi. - chúng ta đi thôi Sa Sa, ở đây không dành cho em (Chí Dĩnh nắm tay dẫn Sa Sa đi thẳng)Hoàng Ân bất giác cảm thấy nhói trong lòng, hắn đang ghen? Nhưng đau lòng hơn đó chính là thấy người mình yêu đi cùng với người khác mà bãn thân không làm được điều gì, tay hắn nắm chặt thành quả đấm, gân guốc nổi lên cuồn cuộnLiễu Trinh xoay sang thấy Hoàng Ân như vậy, liền ứa nước mắt nói- liệu...liệu chúng ta còn có thể... sinh thêm được chứ? - tránh ra đi, 1 lần là quá đủ, cuộc đời này vướn vào cô đã quá bi ai rồiHoàng Ân lướt qua người Liễu Trinh như một cơn gió, nó vô tình đến lạ kỳ. Mắt hắn vẫn hướng về phía xa xa, cái nơi mà Chí Dĩnh đang mang cả nguồn sống của hắn ra khỏi cuộc đời của hắn-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Từ dạo ấy trở đi, nhà Khải gia bao trùm cả màn đau thương. Không ai nói và trả lời nhau điều gì. tất cả đều chìm đắm trong sự im lặng đến ngạt thởNhư mọi ngày, Hoàng Ân đi làm rồi trở về nhà. Không biết từ lúc nào mà hắn lại dành thời gian nhiều cho gia đình đến vậy. Liễu Trinh vẫn còn ở lại trong Khải gia vì một lẽ thường tình mà mọi người vẫn hay nói: vợ của đại thiếu giatrong bốn vách tường của căn phòng ngột ngạt, đã gần 2 tuần rồi hắn và cô chưa nói chuyện hay chạm mặt nhau, khoảng cách của cả 2 ngày càng lớn dần, lớn dần đi... Ngay cả chính cô cũng chẳng thể nào hiểu nổi sự việc đang đi về đâu nữa- vẫn chưa ngủ sao Sa Sa? (phu nhân cất giọng nhẹ nhàng sợ làm ồn trong phòng Sa Sa)- phu nhân, con chưa ngủ được... Phu nhân tiến lại gần Sa Sa, bà vẫn ấm áp như ngày đầu đối xử với cô. Nục cười dịu hiền của bà có thể khiến cô từ vực thẳm sâu nhất có thể bay tận thiên đường, một thứ ngọt ngào lạ lùng- lâu rồi 2 chúng ta không tâm sự với nhau con nhỉ? để ta nhớ xem... (vổ về tay Sa Sa) - con xin lổi con vô tâm với người quá....- đừng nói vậy chứ, là do ta, do ta quá vô tâm đến cảm giác của con, đáng lẽ ra ta không nên chấp nhận Liễu Trinh về đây, thì mọi chuyện đâu xảy ra cớ sự như thế này.. con đừng tự trách mình nữaHình như trong giọng nói đó có sự xúc động mãnh liệt, nó làm cho lương tâm Sa Sa trở nên cắn rức hơn, mặc dù việc đó không phải cô gây ra, là do cô chính cô đã làm mất đi người nói dõi cho Khải gia này