Tác giả:

Sau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc…

Chương 61: NỖI NHỚ PHƯƠNG XA (2)

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Đã hơn nữa năm kể từ ngày Sa Sa cất bước ra đi để tìm cho mình một khoảng trời riêng. Không ngày nào cô không nghĩ đến người cô rất muốn gặp, đến nỗi trong mơ hình bóng ngưới đó vẫn ám ảnh cô mãi... Lại một đêm cô mất ngủ....Sa Sa bước ra cánh cửa, nhìn cánh đồng hoa đang được màn đêm bao trùm lên, một màu đen mơ màng nhưng nhìn ở đây, những bông hoa đó vẫn rực rỡ, thơm ngào ngạt tận cánh mủi cô. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, hôm nay chỉ có một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Cô chợt mĩm cười, tay xoa bụng mình- chào con! mẹ con mình đã không gặp nhau được một khoãng thời gian khá lâu rồi con nhỉ? Đúng là không có người mẹ nào mà không thương con mình cả, mặc dù đứa trẻ đó đã vĩnh viễn xa rời trần thế đầy cay đắng này, nhưng với cô nó vẫn còn đây, nằm trong lòng ngực này, chưa bao giờ cô không dừng lại khi nghĩ đến việc đóMột làn gió khẽ đưa đến mang theo giọt nước mắt cô tuôn đi. Dù sao nỗi đau này chỉ một mình cô gánh là được, cô muốn người cô yêu luôn hạnh phúc trong một gia đình êm ấm, không cần phải nghĩ gì đến cô nữa- mất ngũ sao? (tiếng bước chân của Chí Dĩnh đang tiến đến)Sa Sa vội vàng lau nhẹ nước mắt, cố gắng nói giọng bình thường nhất có thể- có đôi chút!- có chuyện gì buồn hãy nói anh nghe đi. Có thể nó sẽ giúp em nhẹ nhàng hơn! Chí Dĩnh luôn xuất hiện ở bên cô mọi lúc, cô sợ bản thân mình làm gánh nặng cho anh ta. Chí Dĩnh quá tốt với cô, cô biết lấy gì mà đền ơn đây?- em muốn có một công việc ổn định tại đây. Kể từ mai em sẽ kiếm việc để làm....- anh không đồng ý! Anh có thể lo được cho em... (Chí Dĩnh không muốn người hắn yêu thương phải chịu cực nhọc)- em không muốn cứ suốt ngày phải ngồi đó mà để một mình anh gánh vác... điều đó là không thể! anh cứ mặc em (Sa Sa có phần hơi lớn tiếng)Chí Dĩnh tiến lại gần hơn, anh nắm chặt hai cánh tay cô, mặt đối mặt nhau- em đang nghĩ gì vậy? em có thể nào không xem anh như người ngoài được không? em hãy cứ để anh chăm sóc, lo lắng cho em... mọi chuyện anh có thể làm, tất cả là vì em cả- nhưng em không muốn! (cô tránh ánh mắt của anh ta đi)- có bao giờ ....... có bao giờ trong tim em có hình bóng anh? (Chí Dĩnh lấy hết can đảm để giữ chặt Sa Sa lại)-...Chí Dĩnh càng tiến gần hơn, anh muốn chạm vào đôi môi của Sa Sa, anh muốn cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh nó nằm ở vị trí nào. Sa Sa liền tránh né hành động đó, cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Chí Dĩnh- em xin lỗi... ngay lúc này em không muốn bản thân mình càng lún sâu vào sai lầm nửa- anh hiểu! (anh cố dặn lòng mình xuống tránh làm Sa Sa run sợ và khó xử) 

Đã hơn nữa năm kể từ ngày Sa Sa cất bước ra đi để tìm cho mình một khoảng trời riêng. Không ngày nào cô không nghĩ đến người cô rất muốn gặp, đến nỗi trong mơ hình bóng ngưới đó vẫn ám ảnh cô mãi... Lại một đêm cô mất ngủ....

Sa Sa bước ra cánh cửa, nhìn cánh đồng hoa đang được màn đêm bao trùm lên, một màu đen mơ màng nhưng nhìn ở đây, những bông hoa đó vẫn rực rỡ, thơm ngào ngạt tận cánh mủi cô. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, hôm nay chỉ có một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Cô chợt mĩm cười, tay xoa bụng mình

- chào con! mẹ con mình đã không gặp nhau được một khoãng thời gian khá lâu rồi con nhỉ? 

Đúng là không có người mẹ nào mà không thương con mình cả, mặc dù đứa trẻ đó đã vĩnh viễn xa rời trần thế đầy cay đắng này, nhưng với cô nó vẫn còn đây, nằm trong lòng ngực này, chưa bao giờ cô không dừng lại khi nghĩ đến việc đó

Một làn gió khẽ đưa đến mang theo giọt nước mắt cô tuôn đi. Dù sao nỗi đau này chỉ một mình cô gánh là được, cô muốn người cô yêu luôn hạnh phúc trong một gia đình êm ấm, không cần phải nghĩ gì đến cô nữa

- mất ngũ sao? (tiếng bước chân của Chí Dĩnh đang tiến đến)

Sa Sa vội vàng lau nhẹ nước mắt, cố gắng nói giọng bình thường nhất có thể

- có đôi chút!

- có chuyện gì buồn hãy nói anh nghe đi. Có thể nó sẽ giúp em nhẹ nhàng hơn! 

Chí Dĩnh luôn xuất hiện ở bên cô mọi lúc, cô sợ bản thân mình làm gánh nặng cho anh ta. Chí Dĩnh quá tốt với cô, cô biết lấy gì mà đền ơn đây?

- em muốn có một công việc ổn định tại đây. Kể từ mai em sẽ kiếm việc để làm....

- anh không đồng ý! Anh có thể lo được cho em... (Chí Dĩnh không muốn người hắn yêu thương phải chịu cực nhọc)

- em không muốn cứ suốt ngày phải ngồi đó mà để một mình anh gánh vác... điều đó là không thể! anh cứ mặc em (Sa Sa có phần hơi lớn tiếng)

Chí Dĩnh tiến lại gần hơn, anh nắm chặt hai cánh tay cô, mặt đối mặt nhau

- em đang nghĩ gì vậy? em có thể nào không xem anh như người ngoài được không? em hãy cứ để anh chăm sóc, lo lắng cho em... mọi chuyện anh có thể làm, tất cả là vì em cả

- nhưng em không muốn! (cô tránh ánh mắt của anh ta đi)

- có bao giờ ....... có bao giờ trong tim em có hình bóng anh? (Chí Dĩnh lấy hết can đảm để giữ chặt Sa Sa lại)

-...

Chí Dĩnh càng tiến gần hơn, anh muốn chạm vào đôi môi của Sa Sa, anh muốn cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh nó nằm ở vị trí nào. Sa Sa liền tránh né hành động đó, cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Chí Dĩnh

- em xin lỗi... ngay lúc này em không muốn bản thân mình càng lún sâu vào sai lầm nửa

- anh hiểu! (anh cố dặn lòng mình xuống tránh làm Sa Sa run sợ và khó xử) 

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Đã hơn nữa năm kể từ ngày Sa Sa cất bước ra đi để tìm cho mình một khoảng trời riêng. Không ngày nào cô không nghĩ đến người cô rất muốn gặp, đến nỗi trong mơ hình bóng ngưới đó vẫn ám ảnh cô mãi... Lại một đêm cô mất ngủ....Sa Sa bước ra cánh cửa, nhìn cánh đồng hoa đang được màn đêm bao trùm lên, một màu đen mơ màng nhưng nhìn ở đây, những bông hoa đó vẫn rực rỡ, thơm ngào ngạt tận cánh mủi cô. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, hôm nay chỉ có một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Cô chợt mĩm cười, tay xoa bụng mình- chào con! mẹ con mình đã không gặp nhau được một khoãng thời gian khá lâu rồi con nhỉ? Đúng là không có người mẹ nào mà không thương con mình cả, mặc dù đứa trẻ đó đã vĩnh viễn xa rời trần thế đầy cay đắng này, nhưng với cô nó vẫn còn đây, nằm trong lòng ngực này, chưa bao giờ cô không dừng lại khi nghĩ đến việc đóMột làn gió khẽ đưa đến mang theo giọt nước mắt cô tuôn đi. Dù sao nỗi đau này chỉ một mình cô gánh là được, cô muốn người cô yêu luôn hạnh phúc trong một gia đình êm ấm, không cần phải nghĩ gì đến cô nữa- mất ngũ sao? (tiếng bước chân của Chí Dĩnh đang tiến đến)Sa Sa vội vàng lau nhẹ nước mắt, cố gắng nói giọng bình thường nhất có thể- có đôi chút!- có chuyện gì buồn hãy nói anh nghe đi. Có thể nó sẽ giúp em nhẹ nhàng hơn! Chí Dĩnh luôn xuất hiện ở bên cô mọi lúc, cô sợ bản thân mình làm gánh nặng cho anh ta. Chí Dĩnh quá tốt với cô, cô biết lấy gì mà đền ơn đây?- em muốn có một công việc ổn định tại đây. Kể từ mai em sẽ kiếm việc để làm....- anh không đồng ý! Anh có thể lo được cho em... (Chí Dĩnh không muốn người hắn yêu thương phải chịu cực nhọc)- em không muốn cứ suốt ngày phải ngồi đó mà để một mình anh gánh vác... điều đó là không thể! anh cứ mặc em (Sa Sa có phần hơi lớn tiếng)Chí Dĩnh tiến lại gần hơn, anh nắm chặt hai cánh tay cô, mặt đối mặt nhau- em đang nghĩ gì vậy? em có thể nào không xem anh như người ngoài được không? em hãy cứ để anh chăm sóc, lo lắng cho em... mọi chuyện anh có thể làm, tất cả là vì em cả- nhưng em không muốn! (cô tránh ánh mắt của anh ta đi)- có bao giờ ....... có bao giờ trong tim em có hình bóng anh? (Chí Dĩnh lấy hết can đảm để giữ chặt Sa Sa lại)-...Chí Dĩnh càng tiến gần hơn, anh muốn chạm vào đôi môi của Sa Sa, anh muốn cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh nó nằm ở vị trí nào. Sa Sa liền tránh né hành động đó, cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Chí Dĩnh- em xin lỗi... ngay lúc này em không muốn bản thân mình càng lún sâu vào sai lầm nửa- anh hiểu! (anh cố dặn lòng mình xuống tránh làm Sa Sa run sợ và khó xử) 

Chương 61: NỖI NHỚ PHƯƠNG XA (2)