Tác giả:

Sau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc…

Chương 66: TIN TỨC (2)

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Ngày hôm sau....Trên chuyến bay, tay Chí Dĩnh nắm chặt lấy tay Sa Sa. Cô vội vàng rút tay mình lại, xoay mặt về hướng khác. Như bao lần, tất cả những gì anh làm cho cô, cô đều phủ nhận....Phu nhân cũng vừa đáp xuống chuyến bay đó, bà không giữ vững tinh thần của mình, nước mắt cứ rơi và đôi bàn chân như cất bước không nổi. Những chuyện hiện tại không còn quan trọng với bà nữa, bà yêu cầu người lái xe chạy thật nhanh đến hiện trường, đôi tay bà run cầm cập...Trong đêm hôm qua, Liễu Trinh lén lút về nhà, cô lục tung căn phòng - chỗ mà chủ tịch vừa cất giấu cái gì đó. Thật sự đó không phải là chìa khóa như cô nghĩ. Đó lại là một lá thư, nó dành cho cô sao? Đến giờ cô vẫn chưa mở nó ra xem, cô thầm nguyền rủa cái lão già đó thật đáng chết, dám lừa cô 1 cú quá ngoạn mục như vậy, chết là đáng-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- phu nhân, sao người lại đến đây? nhìn người xem,.... (Vú Hoa nhìn phu nhân mà xót xa, chắc hẳn bà đã mất ngủ nhiều khi biết chuyện này)- chủ tịch đâu, ta muốn gặp chủ tịch.... (phu nhân nói với giọng đau khổ)Vú Hoa nén chút xót xa vào trong, cầm tay phu nhân đến thi thể của chủ tịch. Ông ấy được nằm trong quan tài nhưng không đóng nắp, vì một số lý do hành sự. Phu nhân khóc cạn nước mắt, tránh để bà vì quá xúc động mà ảnh hưởng đến sức khỏe, Hoàng Ân sai người chở phu nhân về nhà nghĩ ngơi, mọi chuyện ở đây đều có hắn lo liệu Chí Dĩnh sau khi về đến sân bay, anh bảo xe đến đón Sa Sa về căn hộ của hắn, khi nào cần thiết thì mới lộ diện. Còn anh đi thẳng hiện trườngPhong cảnh xung quang đúng là không thể chen chân vào được, ngay cả thở cũng khó khăn. Ở đây toàn người với người, chen chút nahu như kiến. Sau một lúc nghiên cứu và xét nghiệm, quả như anh dự tính, chủ tịch đúng là bị giếtAnh đưa mẫu thí nghiệm vừa rồi cho cảnh sát, anh cố gắng trình bày một cách dễ hiểu và thuyết phục nhất- mọi người nhìn xem, mẫu nước này nếu như chỉ đơn giản đưa vào máy xét thì chẳng thể nào cho ra kết quả.. nhưng nếu như mang chúng vào dung dịch có thành phần giống như dạ dày con người (đưa lên cao cho mọi người cùng nhìn thấy) nó đã chuyển sang màu xanh thế này, sau đó nó lại trở về màu như trong suốt ban đầu. Chất này nếu như trực tiếp uống vào sẽ gây ra cái chết "3 không" - "không tìm thấy, không nhận dạng, không nguyên nhân"Ai nấy đều trố mắt khâm phục tài năng của Chí Dĩnh, không hổ danh là bác sĩ trẻ giỏi nhất trên thế giới hiện nay, nếu đúng như những gì mà anh vừa trình bày, cảnh sát liền đặt nghi vấn: ai là người đã bỏ thuốc đó vào ly caffe?Hoàng Ân từ xa bước đến, thấy trước mặt mình là một người "rất quen". Hắn nhếch môi, không 1 lời chào mà nói- những lý luận sắc bén vậy, có phải là học thuộc? - uống 1 chút chứ? (Chí Dĩnh giơ ly caffe "gây án" đưa trước mặt Hoàng Ân) - tôi nói đùa thôi (mĩm cười)

Ngày hôm sau....

Trên chuyến bay, tay Chí Dĩnh nắm chặt lấy tay Sa Sa. Cô vội vàng rút tay mình lại, xoay mặt về hướng khác. Như bao lần, tất cả những gì anh làm cho cô, cô đều phủ nhận....

Phu nhân cũng vừa đáp xuống chuyến bay đó, bà không giữ vững tinh thần của mình, nước mắt cứ rơi và đôi bàn chân như cất bước không nổi. Những chuyện hiện tại không còn quan trọng với bà nữa, bà yêu cầu người lái xe chạy thật nhanh đến hiện trường, đôi tay bà run cầm cập...

Trong đêm hôm qua, Liễu Trinh lén lút về nhà, cô lục tung căn phòng - chỗ mà chủ tịch vừa cất giấu cái gì đó. Thật sự đó không phải là chìa khóa như cô nghĩ. Đó lại là một lá thư, nó dành cho cô sao? Đến giờ cô vẫn chưa mở nó ra xem, cô thầm nguyền rủa cái lão già đó thật đáng chết, dám lừa cô 1 cú quá ngoạn mục như vậy, chết là đáng

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- phu nhân, sao người lại đến đây? nhìn người xem,.... (Vú Hoa nhìn phu nhân mà xót xa, chắc hẳn bà đã mất ngủ nhiều khi biết chuyện này)

- chủ tịch đâu, ta muốn gặp chủ tịch.... (phu nhân nói với giọng đau khổ)

Vú Hoa nén chút xót xa vào trong, cầm tay phu nhân đến thi thể của chủ tịch. Ông ấy được nằm trong quan tài nhưng không đóng nắp, vì một số lý do hành sự. Phu nhân khóc cạn nước mắt, tránh để bà vì quá xúc động mà ảnh hưởng đến sức khỏe, Hoàng Ân sai người chở phu nhân về nhà nghĩ ngơi, mọi chuyện ở đây đều có hắn lo liệu 

Chí Dĩnh sau khi về đến sân bay, anh bảo xe đến đón Sa Sa về căn hộ của hắn, khi nào cần thiết thì mới lộ diện. Còn anh đi thẳng hiện trường

Phong cảnh xung quang đúng là không thể chen chân vào được, ngay cả thở cũng khó khăn. Ở đây toàn người với người, chen chút nahu như kiến. Sau một lúc nghiên cứu và xét nghiệm, quả như anh dự tính, chủ tịch đúng là bị giết

Anh đưa mẫu thí nghiệm vừa rồi cho cảnh sát, anh cố gắng trình bày một cách dễ hiểu và thuyết phục nhất

- mọi người nhìn xem, mẫu nước này nếu như chỉ đơn giản đưa vào máy xét thì chẳng thể nào cho ra kết quả.. nhưng nếu như mang chúng vào dung dịch có thành phần giống như dạ dày con người (đưa lên cao cho mọi người cùng nhìn thấy) nó đã chuyển sang màu xanh thế này, sau đó nó lại trở về màu như trong suốt ban đầu. Chất này nếu như trực tiếp uống vào sẽ gây ra cái chết "3 không" - "không tìm thấy, không nhận dạng, không nguyên nhân"

Ai nấy đều trố mắt khâm phục tài năng của Chí Dĩnh, không hổ danh là bác sĩ trẻ giỏi nhất trên thế giới hiện nay, nếu đúng như những gì mà anh vừa trình bày, cảnh sát liền đặt nghi vấn: ai là người đã bỏ thuốc đó vào ly caffe?

Hoàng Ân từ xa bước đến, thấy trước mặt mình là một người "rất quen". Hắn nhếch môi, không 1 lời chào mà nói

- những lý luận sắc bén vậy, có phải là học thuộc? 

- uống 1 chút chứ? (Chí Dĩnh giơ ly caffe "gây án" đưa trước mặt Hoàng Ân) - tôi nói đùa thôi (mĩm cười)

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Ngày hôm sau....Trên chuyến bay, tay Chí Dĩnh nắm chặt lấy tay Sa Sa. Cô vội vàng rút tay mình lại, xoay mặt về hướng khác. Như bao lần, tất cả những gì anh làm cho cô, cô đều phủ nhận....Phu nhân cũng vừa đáp xuống chuyến bay đó, bà không giữ vững tinh thần của mình, nước mắt cứ rơi và đôi bàn chân như cất bước không nổi. Những chuyện hiện tại không còn quan trọng với bà nữa, bà yêu cầu người lái xe chạy thật nhanh đến hiện trường, đôi tay bà run cầm cập...Trong đêm hôm qua, Liễu Trinh lén lút về nhà, cô lục tung căn phòng - chỗ mà chủ tịch vừa cất giấu cái gì đó. Thật sự đó không phải là chìa khóa như cô nghĩ. Đó lại là một lá thư, nó dành cho cô sao? Đến giờ cô vẫn chưa mở nó ra xem, cô thầm nguyền rủa cái lão già đó thật đáng chết, dám lừa cô 1 cú quá ngoạn mục như vậy, chết là đáng-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- phu nhân, sao người lại đến đây? nhìn người xem,.... (Vú Hoa nhìn phu nhân mà xót xa, chắc hẳn bà đã mất ngủ nhiều khi biết chuyện này)- chủ tịch đâu, ta muốn gặp chủ tịch.... (phu nhân nói với giọng đau khổ)Vú Hoa nén chút xót xa vào trong, cầm tay phu nhân đến thi thể của chủ tịch. Ông ấy được nằm trong quan tài nhưng không đóng nắp, vì một số lý do hành sự. Phu nhân khóc cạn nước mắt, tránh để bà vì quá xúc động mà ảnh hưởng đến sức khỏe, Hoàng Ân sai người chở phu nhân về nhà nghĩ ngơi, mọi chuyện ở đây đều có hắn lo liệu Chí Dĩnh sau khi về đến sân bay, anh bảo xe đến đón Sa Sa về căn hộ của hắn, khi nào cần thiết thì mới lộ diện. Còn anh đi thẳng hiện trườngPhong cảnh xung quang đúng là không thể chen chân vào được, ngay cả thở cũng khó khăn. Ở đây toàn người với người, chen chút nahu như kiến. Sau một lúc nghiên cứu và xét nghiệm, quả như anh dự tính, chủ tịch đúng là bị giếtAnh đưa mẫu thí nghiệm vừa rồi cho cảnh sát, anh cố gắng trình bày một cách dễ hiểu và thuyết phục nhất- mọi người nhìn xem, mẫu nước này nếu như chỉ đơn giản đưa vào máy xét thì chẳng thể nào cho ra kết quả.. nhưng nếu như mang chúng vào dung dịch có thành phần giống như dạ dày con người (đưa lên cao cho mọi người cùng nhìn thấy) nó đã chuyển sang màu xanh thế này, sau đó nó lại trở về màu như trong suốt ban đầu. Chất này nếu như trực tiếp uống vào sẽ gây ra cái chết "3 không" - "không tìm thấy, không nhận dạng, không nguyên nhân"Ai nấy đều trố mắt khâm phục tài năng của Chí Dĩnh, không hổ danh là bác sĩ trẻ giỏi nhất trên thế giới hiện nay, nếu đúng như những gì mà anh vừa trình bày, cảnh sát liền đặt nghi vấn: ai là người đã bỏ thuốc đó vào ly caffe?Hoàng Ân từ xa bước đến, thấy trước mặt mình là một người "rất quen". Hắn nhếch môi, không 1 lời chào mà nói- những lý luận sắc bén vậy, có phải là học thuộc? - uống 1 chút chứ? (Chí Dĩnh giơ ly caffe "gây án" đưa trước mặt Hoàng Ân) - tôi nói đùa thôi (mĩm cười)

Chương 66: TIN TỨC (2)