Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Mùa đông ngày ấy tuyết rơi rất nhiều. Tiểu đạo sĩ từ dưới chân núi đạo quán xuất phát, mang theo một bình canh gà đi tới giữa sườn núi nơi sư thúc ở. Tuyết đã rơi dày đặc một tầng, đạp lên liền phát ra tiếng chít chít cực vui tai. Tiểu đạo sĩ hít hít cái mũi nhỏ bị đông đến đỏ bừng, không nhịn được ở trong lòng thầm nói, bản thân hắn làm một đại sư huynh thật đúng là vất vả quá nha! Một đám củ cải dưới trướng mỗi ngày đều ầm ĩ náo loạn không lo học đạo pháp còn chưa tính, vậy mà các trưởng bối cũng không chịu yên ổn. Sư thúc với sư phụ suốt ngày cãi nhau, sư thúc là một tên ngạo kiều, mỗi lần tức giận liền chạy đến tư trạch giữa sườn núi tĩnh tọa. Sư phụ lại không xuống nước đi xin lỗi, lần nào cũng là hắn mang trọng trách bưng "lời xin lỗi" thơm ngát của sư phụ đi cầu tình. Đến trước cửa biệt thự xa hoa giữa sườn núi, tiểu đạo sĩ thả bình canh xuống, ấn vài…

Chương 4

Gọt Cà Rốt Thành Khối Chưa?Tác giả: Khương Nan CậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Mùa đông ngày ấy tuyết rơi rất nhiều. Tiểu đạo sĩ từ dưới chân núi đạo quán xuất phát, mang theo một bình canh gà đi tới giữa sườn núi nơi sư thúc ở. Tuyết đã rơi dày đặc một tầng, đạp lên liền phát ra tiếng chít chít cực vui tai. Tiểu đạo sĩ hít hít cái mũi nhỏ bị đông đến đỏ bừng, không nhịn được ở trong lòng thầm nói, bản thân hắn làm một đại sư huynh thật đúng là vất vả quá nha! Một đám củ cải dưới trướng mỗi ngày đều ầm ĩ náo loạn không lo học đạo pháp còn chưa tính, vậy mà các trưởng bối cũng không chịu yên ổn. Sư thúc với sư phụ suốt ngày cãi nhau, sư thúc là một tên ngạo kiều, mỗi lần tức giận liền chạy đến tư trạch giữa sườn núi tĩnh tọa. Sư phụ lại không xuống nước đi xin lỗi, lần nào cũng là hắn mang trọng trách bưng "lời xin lỗi" thơm ngát của sư phụ đi cầu tình. Đến trước cửa biệt thự xa hoa giữa sườn núi, tiểu đạo sĩ thả bình canh xuống, ấn vài… 11.Ba ngày sau, một đôi phu thê đưa hài tử đến đạo quán học đạo pháp.Đám hài tử trong đạo quán đối với tiểu sư đệ mới tới đặc biệt hiếu kỳ. Cả đám bám lấy khe cửa sổ tò mò sự việc trong phòng.Thanh Dương: Đại sư huynh, tiểu sư đệ mới tới hôm nay trông xinh đẹp lắm nha, cùng tuổi với huynh luôn đó, người gì mà cứ như bước ra từ tranh í.Tiểu đạo sĩ: Ồ.Có thể đẹp cỡ nào chứ? Hơn được tiểu thỏ tử của mình sao?Nghĩ đến tiểu thỏ tử, hắn thở dài một hơi, tiếp tục nghiêm túc vẽ ngưng thần phù.Tiểu sư đệ mới tới gọi là Thanh Ngọc, được thu xếp vào ở chung phòng với tiểu đạo sĩ.Tiểu đạo sĩ muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng vừa thấy mặt tiểu sư đệ liền vui vẻ đáp ứng.Tiểu thỏ tử biến thành người, trở thành tiểu sư đệ của hắn.Buổi tối, tiểu đạo sĩ nằm trên giường ôm tiểu thỏ tử của hắn cười khúc khích.12.Ngày thứ hai sau khi tiểu sư đệ Thanh Ngọc đến, y thực hiện một hồi thao tác không khỏi làm chói mù mắt các sư huynh.Y trước tiên là đọc thuộc lòng "Đạo đức kinh", "Đạo gia dịch học", "Âm phù kinh", ăn nói lanh lẹ.Nửa ngày học sau đó, y từng bút vẽ ra ngưng thần phù, động tác lưu loát sinh động.Tiểu đạo sĩ dẫn đầu vỗ tay khiến các sư đệ khác cũng không nhịn được rít gào khen hay.Sư thúc nhìn đại đệ tử ngày thường chững chạc nhất, hôm nay lại kích động như thế, hơi nhướng mày, cảm giác sự tình cũng không đơn giản.13.Trong phòng, tiểu thỏ tử nằm sấp trên giường đọc sách, hai bàn chân nhỏ treo ở khoảng không, đáng yêu lắc lắc.Tiểu đạo sĩ nhìn đôi chân trắng như tuyết kia của Thanh Ngọc, phần mông mượt mà, cái eo mảnh khảnh, khuôn mặt tinh xảo, có chút thất thần.Tiểu thỏ tử: Thanh Trúc, đệ muốn uống nước.Tiểu đạo sĩ mang nước đến: Phải gọi đại sư huynh.Tiểu thỏ tử: Không gọi!Vừa dứt lời, y ngồi dậy, dùng chân vẽ vòng tròn trên bụng tiểu đạo sĩ.Tiểu thỏ tử: Mọi người đều gọi huynh là đại sư huynh, đệ không muốn cùng bọn họ giống nhau.Tiểu đạo sĩ bị cái chân của người nào đó nghịch ngợm quấy phá đến lòng phát run, suy nghĩ cũng mơ hồ: Đệ muốn gọi sao thì gọi vậy đi!14.Tiểu thỏ tử thích ăn vặt, ngủ nướng trong lớp.Mà cũng bởi vì đầu óc dị thường thông minh, lớn lên lại trắng trẻo đáng yêu, đến cả sư thúc luôn luôn nghiêm khắc cũng đối với y mắt nhắm mắt mở cho qua.Tiểu thỏ tử cùng bàn với đại sư huynh nên y thường đem đầu gối lên cánh tay tiểu đạo sĩ.Cánh tay tiểu đạo sĩ rõ ràng đã tê đến không còn cảm giác, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ mê của tiểu thỏ tử hắn lại không dám làm một cử động nhỏ nào.Sư thúc đâm sư phụ một cái, chân mày cau lại, ra hiệu y nhìn về phía hai đồ đệ kia.Sư phụ cười haha: Sư huynh đệ hữu ái, không tồi không tồi.Sư thúc tao nhã lườm một cái.15.Hai năm trôi qua, tiểu đạo sĩ thành niên, quả thực như tên của hắn, thanh tú mà kiên cường, trở thành tuấn mỹ thiếu niên như ngọc như trúc.Hôm nay, hắn vào phòng sư phụ, sư phụ đang đọc sách.Tiểu đạo sĩ: Sư phụ, con muốn thỉnh giáo người một vấn đề.Sư phụ: Con nói đi.Tiểu đạo sĩ: Trước kia người bày tỏ với sư thúc như thế nào vậy?Sư phụ sợ đến đánh rơi cả sách: Nói... nói bậy! Ta và sư thúc con không...Tiểu đạo sĩ: Người hôn môi sư thúc.Sư phụ: Đó là con nhìn nhầm...Tiểu đạo sĩ: Trên cổ sư thúc còn có dấu ô mai người ngoạm.Sư phụ: Ta không...Tiểu đạo sĩ: Hôm qua, con còn thấy người trộm sờ đùi sư thúc.Sư phụ: ...Sư phụ đã từ bỏ đấu tranh.16.Thanh Ngọc tổ chức sinh nhật!Sư phụ tặng y một cây bút lông người tự làm, sư thúc tặng y một nghiên mực quý.Các sư huynh cũng tặng tiểu thỏ tử các loại đồ chơi nhỏ làm lễ vật.Chỉ riêng đại sư huynh là không có động tĩnh.Buổi tối, tiểu thỏ tử chìa tay hỏi: Quà sinh nhật đâu?Tiểu đạo sĩ mang ra một cái bánh ga-tô làm từ cải xanh và cà rốt, trên mặt bánh còn dùng một củ cải trắng khắc thành hình tiểu bạch thỏ, cùng nguyên hình của tiểu thỏ tử cơ hồ giống nhau như đúc.Tiểu thỏ tử rất cảm động, đây là lễ vật y thích nhất trong số được tặng.Tiểu đạo sĩ: Thích không?Tiểu thỏ tử gật gật đầu: Thích!Tiểu đạo sĩ cúi đầu hôn miệng y, mặt mày cũng biến đỏ bừng.Tiểu thỏ tử che miệng mình, đôi mắt chớp chớp: Thanh Trúc, huynh hôn đệ làm gì?Tiểu đạo sĩ: Huynh yêu thích đệ, muốn mãi mãi chăm sóc đệ.Tiểu thỏ tử: Huynh sẽ mãi mãi giúp đệ gọt cà rốt thành khối sao?Tiểu đạo sĩ: Sẽ, huynh cũng sẽ học chạm khắc cà rốt.Tiểu thỏ tử: Quá tốt rồi!Hai tiểu bằng hữu ôm nhau thành một đoàn.Ngoài cửa sổ,Sư thúc bĩu môi: Lời tỏ tình của bạn nhỏ thật không thú vị.Sư phụ: Là ai mới vừa đòi đến xem?Sư thúc nhéo lỗ tai sư phụ.Sư phụ: Đau đau đau, Vân Tích, huynh sai rồi.Sư thúc buông tay: Hừ, như vầy còn tạm được.

11.

Ba ngày sau, một đôi phu thê đưa hài tử đến đạo quán học đạo pháp.

Đám hài tử trong đạo quán đối với tiểu sư đệ mới tới đặc biệt hiếu kỳ. Cả đám bám lấy khe cửa sổ tò mò sự việc trong phòng.

Thanh Dương: Đại sư huynh, tiểu sư đệ mới tới hôm nay trông xinh đẹp lắm nha, cùng tuổi với huynh luôn đó, người gì mà cứ như bước ra từ tranh í.

Tiểu đạo sĩ: Ồ.

Có thể đẹp cỡ nào chứ? Hơn được tiểu thỏ tử của mình sao?

Nghĩ đến tiểu thỏ tử, hắn thở dài một hơi, tiếp tục nghiêm túc vẽ ngưng thần phù.

Tiểu sư đệ mới tới gọi là Thanh Ngọc, được thu xếp vào ở chung phòng với tiểu đạo sĩ.

Tiểu đạo sĩ muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng vừa thấy mặt tiểu sư đệ liền vui vẻ đáp ứng.

Tiểu thỏ tử biến thành người, trở thành tiểu sư đệ của hắn.

Buổi tối, tiểu đạo sĩ nằm trên giường ôm tiểu thỏ tử của hắn cười khúc khích.

12.

Ngày thứ hai sau khi tiểu sư đệ Thanh Ngọc đến, y thực hiện một hồi thao tác không khỏi làm chói mù mắt các sư huynh.

Y trước tiên là đọc thuộc lòng "Đạo đức kinh", "Đạo gia dịch học", "Âm phù kinh", ăn nói lanh lẹ.

Nửa ngày học sau đó, y từng bút vẽ ra ngưng thần phù, động tác lưu loát sinh động.

Tiểu đạo sĩ dẫn đầu vỗ tay khiến các sư đệ khác cũng không nhịn được rít gào khen hay.

Sư thúc nhìn đại đệ tử ngày thường chững chạc nhất, hôm nay lại kích động như thế, hơi nhướng mày, cảm giác sự tình cũng không đơn giản.

13.

Trong phòng, tiểu thỏ tử nằm sấp trên giường đọc sách, hai bàn chân nhỏ treo ở khoảng không, đáng yêu lắc lắc.

Tiểu đạo sĩ nhìn đôi chân trắng như tuyết kia của Thanh Ngọc, phần mông mượt mà, cái eo mảnh khảnh, khuôn mặt tinh xảo, có chút thất thần.

Tiểu thỏ tử: Thanh Trúc, đệ muốn uống nước.

Tiểu đạo sĩ mang nước đến: Phải gọi đại sư huynh.

Tiểu thỏ tử: Không gọi!

Vừa dứt lời, y ngồi dậy, dùng chân vẽ vòng tròn trên bụng tiểu đạo sĩ.

Tiểu thỏ tử: Mọi người đều gọi huynh là đại sư huynh, đệ không muốn cùng bọn họ giống nhau.

Tiểu đạo sĩ bị cái chân của người nào đó nghịch ngợm quấy phá đến lòng phát run, suy nghĩ cũng mơ hồ: Đệ muốn gọi sao thì gọi vậy đi!

14.

Tiểu thỏ tử thích ăn vặt, ngủ nướng trong lớp.

Mà cũng bởi vì đầu óc dị thường thông minh, lớn lên lại trắng trẻo đáng yêu, đến cả sư thúc luôn luôn nghiêm khắc cũng đối với y mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tiểu thỏ tử cùng bàn với đại sư huynh nên y thường đem đầu gối lên cánh tay tiểu đạo sĩ.

Cánh tay tiểu đạo sĩ rõ ràng đã tê đến không còn cảm giác, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ mê của tiểu thỏ tử hắn lại không dám làm một cử động nhỏ nào.

Sư thúc đâm sư phụ một cái, chân mày cau lại, ra hiệu y nhìn về phía hai đồ đệ kia.

Sư phụ cười haha: Sư huynh đệ hữu ái, không tồi không tồi.

Sư thúc tao nhã lườm một cái.

15.

Hai năm trôi qua, tiểu đạo sĩ thành niên, quả thực như tên của hắn, thanh tú mà kiên cường, trở thành tuấn mỹ thiếu niên như ngọc như trúc.

Hôm nay, hắn vào phòng sư phụ, sư phụ đang đọc sách.

Tiểu đạo sĩ: Sư phụ, con muốn thỉnh giáo người một vấn đề.

Sư phụ: Con nói đi.

Tiểu đạo sĩ: Trước kia người bày tỏ với sư thúc như thế nào vậy?

Sư phụ sợ đến đánh rơi cả sách: Nói... nói bậy! Ta và sư thúc con không...

Tiểu đạo sĩ: Người hôn môi sư thúc.

Sư phụ: Đó là con nhìn nhầm...

Tiểu đạo sĩ: Trên cổ sư thúc còn có dấu ô mai người ngoạm.

Sư phụ: Ta không...

Tiểu đạo sĩ: Hôm qua, con còn thấy người trộm sờ đùi sư thúc.

Sư phụ: ...

Sư phụ đã từ bỏ đấu tranh.

16.

Thanh Ngọc tổ chức sinh nhật!

Sư phụ tặng y một cây bút lông người tự làm, sư thúc tặng y một nghiên mực quý.

Các sư huynh cũng tặng tiểu thỏ tử các loại đồ chơi nhỏ làm lễ vật.

Chỉ riêng đại sư huynh là không có động tĩnh.

Buổi tối, tiểu thỏ tử chìa tay hỏi: Quà sinh nhật đâu?

Tiểu đạo sĩ mang ra một cái bánh ga-tô làm từ cải xanh và cà rốt, trên mặt bánh còn dùng một củ cải trắng khắc thành hình tiểu bạch thỏ, cùng nguyên hình của tiểu thỏ tử cơ hồ giống nhau như đúc.

Tiểu thỏ tử rất cảm động, đây là lễ vật y thích nhất trong số được tặng.

Tiểu đạo sĩ: Thích không?

Tiểu thỏ tử gật gật đầu: Thích!

Tiểu đạo sĩ cúi đầu hôn miệng y, mặt mày cũng biến đỏ bừng.

Tiểu thỏ tử che miệng mình, đôi mắt chớp chớp: Thanh Trúc, huynh hôn đệ làm gì?

Tiểu đạo sĩ: Huynh yêu thích đệ, muốn mãi mãi chăm sóc đệ.

Tiểu thỏ tử: Huynh sẽ mãi mãi giúp đệ gọt cà rốt thành khối sao?

Tiểu đạo sĩ: Sẽ, huynh cũng sẽ học chạm khắc cà rốt.

Tiểu thỏ tử: Quá tốt rồi!

Hai tiểu bằng hữu ôm nhau thành một đoàn.

Ngoài cửa sổ,

Sư thúc bĩu môi: Lời tỏ tình của bạn nhỏ thật không thú vị.

Sư phụ: Là ai mới vừa đòi đến xem?

Sư thúc nhéo lỗ tai sư phụ.

Sư phụ: Đau đau đau, Vân Tích, huynh sai rồi.

Sư thúc buông tay: Hừ, như vầy còn tạm được.

Gọt Cà Rốt Thành Khối Chưa?Tác giả: Khương Nan CậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Mùa đông ngày ấy tuyết rơi rất nhiều. Tiểu đạo sĩ từ dưới chân núi đạo quán xuất phát, mang theo một bình canh gà đi tới giữa sườn núi nơi sư thúc ở. Tuyết đã rơi dày đặc một tầng, đạp lên liền phát ra tiếng chít chít cực vui tai. Tiểu đạo sĩ hít hít cái mũi nhỏ bị đông đến đỏ bừng, không nhịn được ở trong lòng thầm nói, bản thân hắn làm một đại sư huynh thật đúng là vất vả quá nha! Một đám củ cải dưới trướng mỗi ngày đều ầm ĩ náo loạn không lo học đạo pháp còn chưa tính, vậy mà các trưởng bối cũng không chịu yên ổn. Sư thúc với sư phụ suốt ngày cãi nhau, sư thúc là một tên ngạo kiều, mỗi lần tức giận liền chạy đến tư trạch giữa sườn núi tĩnh tọa. Sư phụ lại không xuống nước đi xin lỗi, lần nào cũng là hắn mang trọng trách bưng "lời xin lỗi" thơm ngát của sư phụ đi cầu tình. Đến trước cửa biệt thự xa hoa giữa sườn núi, tiểu đạo sĩ thả bình canh xuống, ấn vài… 11.Ba ngày sau, một đôi phu thê đưa hài tử đến đạo quán học đạo pháp.Đám hài tử trong đạo quán đối với tiểu sư đệ mới tới đặc biệt hiếu kỳ. Cả đám bám lấy khe cửa sổ tò mò sự việc trong phòng.Thanh Dương: Đại sư huynh, tiểu sư đệ mới tới hôm nay trông xinh đẹp lắm nha, cùng tuổi với huynh luôn đó, người gì mà cứ như bước ra từ tranh í.Tiểu đạo sĩ: Ồ.Có thể đẹp cỡ nào chứ? Hơn được tiểu thỏ tử của mình sao?Nghĩ đến tiểu thỏ tử, hắn thở dài một hơi, tiếp tục nghiêm túc vẽ ngưng thần phù.Tiểu sư đệ mới tới gọi là Thanh Ngọc, được thu xếp vào ở chung phòng với tiểu đạo sĩ.Tiểu đạo sĩ muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng vừa thấy mặt tiểu sư đệ liền vui vẻ đáp ứng.Tiểu thỏ tử biến thành người, trở thành tiểu sư đệ của hắn.Buổi tối, tiểu đạo sĩ nằm trên giường ôm tiểu thỏ tử của hắn cười khúc khích.12.Ngày thứ hai sau khi tiểu sư đệ Thanh Ngọc đến, y thực hiện một hồi thao tác không khỏi làm chói mù mắt các sư huynh.Y trước tiên là đọc thuộc lòng "Đạo đức kinh", "Đạo gia dịch học", "Âm phù kinh", ăn nói lanh lẹ.Nửa ngày học sau đó, y từng bút vẽ ra ngưng thần phù, động tác lưu loát sinh động.Tiểu đạo sĩ dẫn đầu vỗ tay khiến các sư đệ khác cũng không nhịn được rít gào khen hay.Sư thúc nhìn đại đệ tử ngày thường chững chạc nhất, hôm nay lại kích động như thế, hơi nhướng mày, cảm giác sự tình cũng không đơn giản.13.Trong phòng, tiểu thỏ tử nằm sấp trên giường đọc sách, hai bàn chân nhỏ treo ở khoảng không, đáng yêu lắc lắc.Tiểu đạo sĩ nhìn đôi chân trắng như tuyết kia của Thanh Ngọc, phần mông mượt mà, cái eo mảnh khảnh, khuôn mặt tinh xảo, có chút thất thần.Tiểu thỏ tử: Thanh Trúc, đệ muốn uống nước.Tiểu đạo sĩ mang nước đến: Phải gọi đại sư huynh.Tiểu thỏ tử: Không gọi!Vừa dứt lời, y ngồi dậy, dùng chân vẽ vòng tròn trên bụng tiểu đạo sĩ.Tiểu thỏ tử: Mọi người đều gọi huynh là đại sư huynh, đệ không muốn cùng bọn họ giống nhau.Tiểu đạo sĩ bị cái chân của người nào đó nghịch ngợm quấy phá đến lòng phát run, suy nghĩ cũng mơ hồ: Đệ muốn gọi sao thì gọi vậy đi!14.Tiểu thỏ tử thích ăn vặt, ngủ nướng trong lớp.Mà cũng bởi vì đầu óc dị thường thông minh, lớn lên lại trắng trẻo đáng yêu, đến cả sư thúc luôn luôn nghiêm khắc cũng đối với y mắt nhắm mắt mở cho qua.Tiểu thỏ tử cùng bàn với đại sư huynh nên y thường đem đầu gối lên cánh tay tiểu đạo sĩ.Cánh tay tiểu đạo sĩ rõ ràng đã tê đến không còn cảm giác, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ mê của tiểu thỏ tử hắn lại không dám làm một cử động nhỏ nào.Sư thúc đâm sư phụ một cái, chân mày cau lại, ra hiệu y nhìn về phía hai đồ đệ kia.Sư phụ cười haha: Sư huynh đệ hữu ái, không tồi không tồi.Sư thúc tao nhã lườm một cái.15.Hai năm trôi qua, tiểu đạo sĩ thành niên, quả thực như tên của hắn, thanh tú mà kiên cường, trở thành tuấn mỹ thiếu niên như ngọc như trúc.Hôm nay, hắn vào phòng sư phụ, sư phụ đang đọc sách.Tiểu đạo sĩ: Sư phụ, con muốn thỉnh giáo người một vấn đề.Sư phụ: Con nói đi.Tiểu đạo sĩ: Trước kia người bày tỏ với sư thúc như thế nào vậy?Sư phụ sợ đến đánh rơi cả sách: Nói... nói bậy! Ta và sư thúc con không...Tiểu đạo sĩ: Người hôn môi sư thúc.Sư phụ: Đó là con nhìn nhầm...Tiểu đạo sĩ: Trên cổ sư thúc còn có dấu ô mai người ngoạm.Sư phụ: Ta không...Tiểu đạo sĩ: Hôm qua, con còn thấy người trộm sờ đùi sư thúc.Sư phụ: ...Sư phụ đã từ bỏ đấu tranh.16.Thanh Ngọc tổ chức sinh nhật!Sư phụ tặng y một cây bút lông người tự làm, sư thúc tặng y một nghiên mực quý.Các sư huynh cũng tặng tiểu thỏ tử các loại đồ chơi nhỏ làm lễ vật.Chỉ riêng đại sư huynh là không có động tĩnh.Buổi tối, tiểu thỏ tử chìa tay hỏi: Quà sinh nhật đâu?Tiểu đạo sĩ mang ra một cái bánh ga-tô làm từ cải xanh và cà rốt, trên mặt bánh còn dùng một củ cải trắng khắc thành hình tiểu bạch thỏ, cùng nguyên hình của tiểu thỏ tử cơ hồ giống nhau như đúc.Tiểu thỏ tử rất cảm động, đây là lễ vật y thích nhất trong số được tặng.Tiểu đạo sĩ: Thích không?Tiểu thỏ tử gật gật đầu: Thích!Tiểu đạo sĩ cúi đầu hôn miệng y, mặt mày cũng biến đỏ bừng.Tiểu thỏ tử che miệng mình, đôi mắt chớp chớp: Thanh Trúc, huynh hôn đệ làm gì?Tiểu đạo sĩ: Huynh yêu thích đệ, muốn mãi mãi chăm sóc đệ.Tiểu thỏ tử: Huynh sẽ mãi mãi giúp đệ gọt cà rốt thành khối sao?Tiểu đạo sĩ: Sẽ, huynh cũng sẽ học chạm khắc cà rốt.Tiểu thỏ tử: Quá tốt rồi!Hai tiểu bằng hữu ôm nhau thành một đoàn.Ngoài cửa sổ,Sư thúc bĩu môi: Lời tỏ tình của bạn nhỏ thật không thú vị.Sư phụ: Là ai mới vừa đòi đến xem?Sư thúc nhéo lỗ tai sư phụ.Sư phụ: Đau đau đau, Vân Tích, huynh sai rồi.Sư thúc buông tay: Hừ, như vầy còn tạm được.

Chương 4