Trình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép…
Chương 47: Đầu cuối vẫn tương tư (3)
Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… Song Song nằm thiếp đi trong nhà kho, cô mơ thấy cô và Ưu Lục đang tiến vào lễ đường. Khi chủ hôn tuyên bố hai người trở thành vợ chồng, bỗng Đường Vân Thanh từ đâu chạy vào, ôm lấy Ưu Lục:"- Lục ca là của tôi, cô đừng hòng cướp."Mạc Thất Uông và Sở Thiết Lãnh xuất hiện, khuôn mặt nguy hiểm ngàn phần, tiến đến sờ soạng vào thân thể cô:"- Em đừng hòng chạy, em mới là cô dâu của tôi, cả đời phải phục tùng tôi!"Khưu Mạn trong trang phục màu đen tang tóc tiến đến, hôn lên môi Song Song mà cười gian xảo:"- Trước giờ tôi yêu chị, vậy mà chị không quan tâm, lại yêu Hoàng Ưu Lục, tôi hận chị! Nhưng tốt thôi, anh ta là của Đường Vân Thanh, hiện giờ chị không còn gì cả, chi bằng hầu hạ tôi và hai người này."Những tiếng cười khô khốc vang lên, Song Song như muốn sụp đổ. Chợt Ưu Lục nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc, rồi hình ảnh anh tan biến dần..."- Không!" - Song Song giật mình tỉnh dậy.Xung quanh đều là một màu đen, là một không gian lạnh lẽo đến đáng sợ, không hề có một ai.Chiếc váy mỏng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không cảm thấy nóng. Thì ra... chỉ là mơ.Nhưng, em mong giấc mơ này đừng trở thành sự thật, vì em yêu anh, Ưu Lục.* * *Sở Thiết Lãnh nhìn qua một đám người quỳ phía dưới, ánh mắt như muốn hoả thiêu bọn họ:"- Tôi bảo các người trông coi Khưu Mạn cho thật kỹ, tại sao mấy tháng rồi vẫn không tìm được?!""- Cô ta... thân thủ quá nhanh, những lần chúng tôi theo dõi đều bị cô ta cắt đuôi." - Trương Nghiễm ngước mặt lên trả lời, nhưng trong lòng lại lo sợ không thôi."- Sát thủ hạng nhất như cô ta, cũng không có điểm yếu?""- Tôi... tôi không biết.""- Hừ, một lũ người vô dụng.""Đoàng" - tiếng súng lạnh lùng vang lên, thân thể Trương Nghiễm đổ rạp xuống. Những người còn lại hoảng loạn, không ngừng chảy mồ hôi."- Các người chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Nếu không hoàn thành, đừng hòng có lần sau!"Sở Thiết Lãnh đưa tay cho bọn họ lui đi, trong lòng tức giận nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Khưu Mạn, tôi nuôi cô đủ lông đủ cánh, lại dám trốn như vậy sao?Gương mặt của Đường Vân Thanh thuần khiết ngây thơ nằm dưới thân Thiết Lãnh mà rên rỉ xuất hiện, hắn liền dịu cơn tức giận đi. Nghĩ đến Song Song và Ưu Lục, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Dám đụng vào phụ nữ của hắn, bất kể là ai, truy diệt tận cùng.
Song Song nằm thiếp đi trong nhà kho, cô mơ thấy cô và Ưu Lục đang tiến vào lễ đường. Khi chủ hôn tuyên bố hai người trở thành vợ chồng, bỗng Đường Vân Thanh từ đâu chạy vào, ôm lấy Ưu Lục:
"- Lục ca là của tôi, cô đừng hòng cướp."
Mạc Thất Uông và Sở Thiết Lãnh xuất hiện, khuôn mặt nguy hiểm ngàn phần, tiến đến sờ soạng vào thân thể cô:
"- Em đừng hòng chạy, em mới là cô dâu của tôi, cả đời phải phục tùng tôi!"
Khưu Mạn trong trang phục màu đen tang tóc tiến đến, hôn lên môi Song Song mà cười gian xảo:
"- Trước giờ tôi yêu chị, vậy mà chị không quan tâm, lại yêu Hoàng Ưu Lục, tôi hận chị! Nhưng tốt thôi, anh ta là của Đường Vân Thanh, hiện giờ chị không còn gì cả, chi bằng hầu hạ tôi và hai người này."
Những tiếng cười khô khốc vang lên, Song Song như muốn sụp đổ. Chợt Ưu Lục nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc, rồi hình ảnh anh tan biến dần...
"- Không!" - Song Song giật mình tỉnh dậy.
Xung quanh đều là một màu đen, là một không gian lạnh lẽo đến đáng sợ, không hề có một ai.
Chiếc váy mỏng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không cảm thấy nóng. Thì ra... chỉ là mơ.
Nhưng, em mong giấc mơ này đừng trở thành sự thật, vì em yêu anh, Ưu Lục.
* * *
Sở Thiết Lãnh nhìn qua một đám người quỳ phía dưới, ánh mắt như muốn hoả thiêu bọn họ:
"- Tôi bảo các người trông coi Khưu Mạn cho thật kỹ, tại sao mấy tháng rồi vẫn không tìm được?!"
"- Cô ta... thân thủ quá nhanh, những lần chúng tôi theo dõi đều bị cô ta cắt đuôi." - Trương Nghiễm ngước mặt lên trả lời, nhưng trong lòng lại lo sợ không thôi.
"- Sát thủ hạng nhất như cô ta, cũng không có điểm yếu?"
"- Tôi... tôi không biết."
"- Hừ, một lũ người vô dụng."
"Đoàng" - tiếng súng lạnh lùng vang lên, thân thể Trương Nghiễm đổ rạp xuống. Những người còn lại hoảng loạn, không ngừng chảy mồ hôi.
"- Các người chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Nếu không hoàn thành, đừng hòng có lần sau!"
Sở Thiết Lãnh đưa tay cho bọn họ lui đi, trong lòng tức giận nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Khưu Mạn, tôi nuôi cô đủ lông đủ cánh, lại dám trốn như vậy sao?
Gương mặt của Đường Vân Thanh thuần khiết ngây thơ nằm dưới thân Thiết Lãnh mà rên rỉ xuất hiện, hắn liền dịu cơn tức giận đi. Nghĩ đến Song Song và Ưu Lục, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Dám đụng vào phụ nữ của hắn, bất kể là ai, truy diệt tận cùng.
Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… Song Song nằm thiếp đi trong nhà kho, cô mơ thấy cô và Ưu Lục đang tiến vào lễ đường. Khi chủ hôn tuyên bố hai người trở thành vợ chồng, bỗng Đường Vân Thanh từ đâu chạy vào, ôm lấy Ưu Lục:"- Lục ca là của tôi, cô đừng hòng cướp."Mạc Thất Uông và Sở Thiết Lãnh xuất hiện, khuôn mặt nguy hiểm ngàn phần, tiến đến sờ soạng vào thân thể cô:"- Em đừng hòng chạy, em mới là cô dâu của tôi, cả đời phải phục tùng tôi!"Khưu Mạn trong trang phục màu đen tang tóc tiến đến, hôn lên môi Song Song mà cười gian xảo:"- Trước giờ tôi yêu chị, vậy mà chị không quan tâm, lại yêu Hoàng Ưu Lục, tôi hận chị! Nhưng tốt thôi, anh ta là của Đường Vân Thanh, hiện giờ chị không còn gì cả, chi bằng hầu hạ tôi và hai người này."Những tiếng cười khô khốc vang lên, Song Song như muốn sụp đổ. Chợt Ưu Lục nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc, rồi hình ảnh anh tan biến dần..."- Không!" - Song Song giật mình tỉnh dậy.Xung quanh đều là một màu đen, là một không gian lạnh lẽo đến đáng sợ, không hề có một ai.Chiếc váy mỏng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không cảm thấy nóng. Thì ra... chỉ là mơ.Nhưng, em mong giấc mơ này đừng trở thành sự thật, vì em yêu anh, Ưu Lục.* * *Sở Thiết Lãnh nhìn qua một đám người quỳ phía dưới, ánh mắt như muốn hoả thiêu bọn họ:"- Tôi bảo các người trông coi Khưu Mạn cho thật kỹ, tại sao mấy tháng rồi vẫn không tìm được?!""- Cô ta... thân thủ quá nhanh, những lần chúng tôi theo dõi đều bị cô ta cắt đuôi." - Trương Nghiễm ngước mặt lên trả lời, nhưng trong lòng lại lo sợ không thôi."- Sát thủ hạng nhất như cô ta, cũng không có điểm yếu?""- Tôi... tôi không biết.""- Hừ, một lũ người vô dụng.""Đoàng" - tiếng súng lạnh lùng vang lên, thân thể Trương Nghiễm đổ rạp xuống. Những người còn lại hoảng loạn, không ngừng chảy mồ hôi."- Các người chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Nếu không hoàn thành, đừng hòng có lần sau!"Sở Thiết Lãnh đưa tay cho bọn họ lui đi, trong lòng tức giận nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Khưu Mạn, tôi nuôi cô đủ lông đủ cánh, lại dám trốn như vậy sao?Gương mặt của Đường Vân Thanh thuần khiết ngây thơ nằm dưới thân Thiết Lãnh mà rên rỉ xuất hiện, hắn liền dịu cơn tức giận đi. Nghĩ đến Song Song và Ưu Lục, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Dám đụng vào phụ nữ của hắn, bất kể là ai, truy diệt tận cùng.