Tác giả:

Trình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép…

Chương 77: Cuộc sống không em (1)

Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… Năm năm sau.Thành phố T.Ưu Lục ngồi trên chiếc ghế sô pha, miệng hút điếu thuốc, mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Đã năm năm, không biết em còn sống hay đã chết, em còn nhớ tôi không? Ly rượu trên bàn sắp cạn, mà nỗi nhớ da diết ấy chẳng thể nào vơi đi. Cảnh ban đêm thật đẹp, nhưng cũng thật buồn. Ánh sáng lung linh dưới mắt kia, cũng không thể giúp anh tìm được cô."Cạch" - tiếng cửa mở làm Ưu Lục quay trở về thực tại, anh quay người ra đằng sau. Đình Vãn vừa mới tắm xong, chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh người, cô ta bước đôi chân trắng nõn nà đi vào, vòng tay ôm lấy Ưu Lục:"- Cùng em được không?"Ánh mắt Ưu Lục lạnh lẽo, nhẹ nhàng thoát ra cái ôm chặt của Đình Vãn, khéo léo từ chối:"- Tôi chờ Song Song, không thể cùng cô được.""- Tại sao? Dù sao Song Song cũng đã chết!" -  Đình Vãn phẫn nộ trả lời, người đã chết, chờ đợi cái quái gì?! Ưu Lục vừa nghe xong, người dâng lên một tầng hàn khí, đặt cô ta xuống bàn, bóp chặt cổ Đình Vãn:"- Đừng để tôi phạm vào điều tối kị."Đình Vãn chợt nhớ ra, Ưu Lục nói không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng cô ta lại quên, sơ suất nhắc tới người phụ nữ kia. Cô ta muốn mở miệng, nhưng bị Ưu Lục bóp chặt cổ, ú ớ trong họng không nói được, chỉ biết căm phẫn nhìn. Cô ta yêu Ưu Lục như vậy, chờ đợi anh bao nhiêu năm, nhưng vẫn là Ưu Lục yêu người khác. Cô ta không cam lòng."- Dù cô làm việc dưới quyền của tôi." - Ưu Lục bóp mạnh tay, làm cô ta bị nghẹt, chỉ có thể ú ớ, mặt đỏ như cà chua.Ưu Lục thả tay ra, Đình Vãn được thả liền không ngừng hô hấp. Cô ta liền chạy đi, trong lòng đầy thù hận, Song Song, nếu như cô còn sống, chỉ cần bước một bước lại gần Ưu Lục, tôi liền giết không tha.

Năm năm sau.

Thành phố T.

Ưu Lục ngồi trên chiếc ghế sô pha, miệng hút điếu thuốc, mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Đã năm năm, không biết em còn sống hay đã chết, em còn nhớ tôi không? Ly rượu trên bàn sắp cạn, mà nỗi nhớ da diết ấy chẳng thể nào vơi đi. Cảnh ban đêm thật đẹp, nhưng cũng thật buồn. Ánh sáng lung linh dưới mắt kia, cũng không thể giúp anh tìm được cô.

"Cạch" - tiếng cửa mở làm Ưu Lục quay trở về thực tại, anh quay người ra đằng sau. Đình Vãn vừa mới tắm xong, chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh người, cô ta bước đôi chân trắng nõn nà đi vào, vòng tay ôm lấy Ưu Lục:

"- Cùng em được không?"

Ánh mắt Ưu Lục lạnh lẽo, nhẹ nhàng thoát ra cái ôm chặt của Đình Vãn, khéo léo từ chối:

"- Tôi chờ Song Song, không thể cùng cô được."

"- Tại sao? Dù sao Song Song cũng đã chết!" -  Đình Vãn phẫn nộ trả lời, người đã chết, chờ đợi cái quái gì?! Ưu Lục vừa nghe xong, người dâng lên một tầng hàn khí, đặt cô ta xuống bàn, bóp chặt cổ Đình Vãn:

"- Đừng để tôi phạm vào điều tối kị."

Đình Vãn chợt nhớ ra, Ưu Lục nói không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng cô ta lại quên, sơ suất nhắc tới người phụ nữ kia. Cô ta muốn mở miệng, nhưng bị Ưu Lục bóp chặt cổ, ú ớ trong họng không nói được, chỉ biết căm phẫn nhìn. Cô ta yêu Ưu Lục như vậy, chờ đợi anh bao nhiêu năm, nhưng vẫn là Ưu Lục yêu người khác. Cô ta không cam lòng.

"- Dù cô làm việc dưới quyền của tôi." - Ưu Lục bóp mạnh tay, làm cô ta bị nghẹt, chỉ có thể ú ớ, mặt đỏ như cà chua.

Ưu Lục thả tay ra, Đình Vãn được thả liền không ngừng hô hấp. Cô ta liền chạy đi, trong lòng đầy thù hận, Song Song, nếu như cô còn sống, chỉ cần bước một bước lại gần Ưu Lục, tôi liền giết không tha.

Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… Năm năm sau.Thành phố T.Ưu Lục ngồi trên chiếc ghế sô pha, miệng hút điếu thuốc, mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Đã năm năm, không biết em còn sống hay đã chết, em còn nhớ tôi không? Ly rượu trên bàn sắp cạn, mà nỗi nhớ da diết ấy chẳng thể nào vơi đi. Cảnh ban đêm thật đẹp, nhưng cũng thật buồn. Ánh sáng lung linh dưới mắt kia, cũng không thể giúp anh tìm được cô."Cạch" - tiếng cửa mở làm Ưu Lục quay trở về thực tại, anh quay người ra đằng sau. Đình Vãn vừa mới tắm xong, chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh người, cô ta bước đôi chân trắng nõn nà đi vào, vòng tay ôm lấy Ưu Lục:"- Cùng em được không?"Ánh mắt Ưu Lục lạnh lẽo, nhẹ nhàng thoát ra cái ôm chặt của Đình Vãn, khéo léo từ chối:"- Tôi chờ Song Song, không thể cùng cô được.""- Tại sao? Dù sao Song Song cũng đã chết!" -  Đình Vãn phẫn nộ trả lời, người đã chết, chờ đợi cái quái gì?! Ưu Lục vừa nghe xong, người dâng lên một tầng hàn khí, đặt cô ta xuống bàn, bóp chặt cổ Đình Vãn:"- Đừng để tôi phạm vào điều tối kị."Đình Vãn chợt nhớ ra, Ưu Lục nói không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng cô ta lại quên, sơ suất nhắc tới người phụ nữ kia. Cô ta muốn mở miệng, nhưng bị Ưu Lục bóp chặt cổ, ú ớ trong họng không nói được, chỉ biết căm phẫn nhìn. Cô ta yêu Ưu Lục như vậy, chờ đợi anh bao nhiêu năm, nhưng vẫn là Ưu Lục yêu người khác. Cô ta không cam lòng."- Dù cô làm việc dưới quyền của tôi." - Ưu Lục bóp mạnh tay, làm cô ta bị nghẹt, chỉ có thể ú ớ, mặt đỏ như cà chua.Ưu Lục thả tay ra, Đình Vãn được thả liền không ngừng hô hấp. Cô ta liền chạy đi, trong lòng đầy thù hận, Song Song, nếu như cô còn sống, chỉ cần bước một bước lại gần Ưu Lục, tôi liền giết không tha.

Chương 77: Cuộc sống không em (1)