Trình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép…
Chương 78: Cuộc sống không em (2)
Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… "- Mẹ, con muốn tìm ba!" - Đứa trẻ gương mặt phấn nộn cầm tay người phụ nữ xinh đẹp, năn nỉ cầu xin. Người mẹ ôm đầu than thở:"- Mẹ nói rồi, mẹ mất trí nhớ, làm sao nhớ ra ba con là ai.""- Nếu mẹ mất trí nhớ thì về lại thành phố T nước P đi, mẹ nói khi trước mẹ sống ở đấy mà.""- Nhưng mẹ đâu có quen ai." - Song Song chán nản, sao con cô bướng bỉnh thế, chẳng biết giống ai nữa. Năm năm trước, sau khi qua đây, cô liên tục ốm nghén nôn mửa, đi khám liền biết có thai. Lúc đó cô ai oán, chẳng biết khi trước yêu "thằng" nào mà lại có thế này. Để bây giờ, sinh ra đứa nhóc nghịch ngợm này.Song Thiên nhìn mẹ bĩu môi:"- Mẹ không quen ai cũng phải về, biết đâu ba nhìn thấy lại nhận ra mẹ." - Ừ, ai biết đâu được...Cuối cùng vẫn là Song Song giơ cờ trắng đầu hàng, cô thề, nếu sau này mà tìm ra "thằng" đó, biết anh ta là ai, phải chửi cho hả dạ mới thôi, tại anh ta mà cô sinh ra cái đứa bướng bỉnh suốt ngày cãi lời mẹ thế này."- Mà mẹ dặn trước, về phố T không được đi dụ dỗ con gái nhà lành. Thật không biết con năm tuổi mà đầu óc lại nhiễm mấy cái vớ vẩn này thế nào nữa?""- Mẹ phát ngôn không đúng rồi! Do con đẹp trai nên gái mới theo, chứ con nào dụ dỗ ai." - Song Thiên tự luyến đáp, cao ngạo ngẩng đầu."- Được rồi, mẹ chịu thua. Giờ đi soạn đồ đi, mai về thành phố T."
"- Mẹ, con muốn tìm ba!" - Đứa trẻ gương mặt phấn nộn cầm tay người phụ nữ xinh đẹp, năn nỉ cầu xin. Người mẹ ôm đầu than thở:
"- Mẹ nói rồi, mẹ mất trí nhớ, làm sao nhớ ra ba con là ai."
"- Nếu mẹ mất trí nhớ thì về lại thành phố T nước P đi, mẹ nói khi trước mẹ sống ở đấy mà."
"- Nhưng mẹ đâu có quen ai." - Song Song chán nản, sao con cô bướng bỉnh thế, chẳng biết giống ai nữa. Năm năm trước, sau khi qua đây, cô liên tục ốm nghén nôn mửa, đi khám liền biết có thai. Lúc đó cô ai oán, chẳng biết khi trước yêu "thằng" nào mà lại có thế này. Để bây giờ, sinh ra đứa nhóc nghịch ngợm này.
Song Thiên nhìn mẹ bĩu môi:
"- Mẹ không quen ai cũng phải về, biết đâu ba nhìn thấy lại nhận ra mẹ." - Ừ, ai biết đâu được...
Cuối cùng vẫn là Song Song giơ cờ trắng đầu hàng, cô thề, nếu sau này mà tìm ra "thằng" đó, biết anh ta là ai, phải chửi cho hả dạ mới thôi, tại anh ta mà cô sinh ra cái đứa bướng bỉnh suốt ngày cãi lời mẹ thế này.
"- Mà mẹ dặn trước, về phố T không được đi dụ dỗ con gái nhà lành. Thật không biết con năm tuổi mà đầu óc lại nhiễm mấy cái vớ vẩn này thế nào nữa?"
"- Mẹ phát ngôn không đúng rồi! Do con đẹp trai nên gái mới theo, chứ con nào dụ dỗ ai." - Song Thiên tự luyến đáp, cao ngạo ngẩng đầu.
"- Được rồi, mẹ chịu thua. Giờ đi soạn đồ đi, mai về thành phố T."
Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… "- Mẹ, con muốn tìm ba!" - Đứa trẻ gương mặt phấn nộn cầm tay người phụ nữ xinh đẹp, năn nỉ cầu xin. Người mẹ ôm đầu than thở:"- Mẹ nói rồi, mẹ mất trí nhớ, làm sao nhớ ra ba con là ai.""- Nếu mẹ mất trí nhớ thì về lại thành phố T nước P đi, mẹ nói khi trước mẹ sống ở đấy mà.""- Nhưng mẹ đâu có quen ai." - Song Song chán nản, sao con cô bướng bỉnh thế, chẳng biết giống ai nữa. Năm năm trước, sau khi qua đây, cô liên tục ốm nghén nôn mửa, đi khám liền biết có thai. Lúc đó cô ai oán, chẳng biết khi trước yêu "thằng" nào mà lại có thế này. Để bây giờ, sinh ra đứa nhóc nghịch ngợm này.Song Thiên nhìn mẹ bĩu môi:"- Mẹ không quen ai cũng phải về, biết đâu ba nhìn thấy lại nhận ra mẹ." - Ừ, ai biết đâu được...Cuối cùng vẫn là Song Song giơ cờ trắng đầu hàng, cô thề, nếu sau này mà tìm ra "thằng" đó, biết anh ta là ai, phải chửi cho hả dạ mới thôi, tại anh ta mà cô sinh ra cái đứa bướng bỉnh suốt ngày cãi lời mẹ thế này."- Mà mẹ dặn trước, về phố T không được đi dụ dỗ con gái nhà lành. Thật không biết con năm tuổi mà đầu óc lại nhiễm mấy cái vớ vẩn này thế nào nữa?""- Mẹ phát ngôn không đúng rồi! Do con đẹp trai nên gái mới theo, chứ con nào dụ dỗ ai." - Song Thiên tự luyến đáp, cao ngạo ngẩng đầu."- Được rồi, mẹ chịu thua. Giờ đi soạn đồ đi, mai về thành phố T."