Tác giả:

- chết rồi, trể giờ học rồi... hời ơi (tôi gào thét trong đau khổ) Hôm nay là ngày đầu năm học, vì đêm qua , tôi mãi mê xem bộ phim tình cảm hàn quốc lãng mạn nên không cài chuông báo thức nên bây giờ đành chấp nhận đi học trễ như vậy Có lẽ ông trời không phụ lòng đứa học sinh "chăm học" như tôi, cổng trường lúc này chưa đóng lại. Tôi nhanh trí, oai phong đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra. Mắt tôi ngó xung quanh dãy lớp - không có giám thị , hehe, may quá (tôi cười khoái chí) - em đang kiếm tôi sao? (giám thị đứng đằng sau lưng nãy giờ) - dạ (tôi giật mình) tha cho em nha thầy, nay mới đầu năm học à (tôi xoa hai tay vào nhau, để khuôn mặt cầu xin có vẻ tội nghiệp) Nào ngờ, thầy giám thị không những không nương tình, mà còn bắt tôi đứng tướng cao hạc, tay thì cầm 2 xô nước đầy trước lớp. Còn nổi nhục nào hơn nổi nhục này. Mọi người trong lớp nhìn tôi mà nén cười, tôi đã làm trò hề này suốt 2 tiết liền, người như muốn rã ra Một lúc sau, giờ ra chơi, tôi được thầy thả cho tự do, lòng…

Chương 9

Khế Ước Hôn NhânTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình- chết rồi, trể giờ học rồi... hời ơi (tôi gào thét trong đau khổ) Hôm nay là ngày đầu năm học, vì đêm qua , tôi mãi mê xem bộ phim tình cảm hàn quốc lãng mạn nên không cài chuông báo thức nên bây giờ đành chấp nhận đi học trễ như vậy Có lẽ ông trời không phụ lòng đứa học sinh "chăm học" như tôi, cổng trường lúc này chưa đóng lại. Tôi nhanh trí, oai phong đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra. Mắt tôi ngó xung quanh dãy lớp - không có giám thị , hehe, may quá (tôi cười khoái chí) - em đang kiếm tôi sao? (giám thị đứng đằng sau lưng nãy giờ) - dạ (tôi giật mình) tha cho em nha thầy, nay mới đầu năm học à (tôi xoa hai tay vào nhau, để khuôn mặt cầu xin có vẻ tội nghiệp) Nào ngờ, thầy giám thị không những không nương tình, mà còn bắt tôi đứng tướng cao hạc, tay thì cầm 2 xô nước đầy trước lớp. Còn nổi nhục nào hơn nổi nhục này. Mọi người trong lớp nhìn tôi mà nén cười, tôi đã làm trò hề này suốt 2 tiết liền, người như muốn rã ra Một lúc sau, giờ ra chơi, tôi được thầy thả cho tự do, lòng… Ăn uống no say, giờ đến phiên công đoạn vất vả nhất: rửa chén. Ai sẽ là người hy sinh đây? - tôi tự nhũ! - chắc chắn phải là cái tên yêu ma kia rồi- ê cái thằng kia, rửa chén đi chứ (tôi huýt sáo ra lệnh)- làm dâu rồi mà không biết rửa chén là sao ? (nói giọng nữa thật nữa đùa)- hứ... ngươi nghĩ người như ngươi mà ta thèm lấy? hơ hơ, mơ đi Diễm (tôi chắt lưỡi)- cho cũng không cần nha (hắn vênh mặt lên)Tôi định nhào đến dạy cho hắn 1 bài học, nhưng nghĩ lại, đang chơi trò "mỹ nhân kế" ud5 dỗ hắn rửa chén nên đành kìm lại- rửa chén đi mà (giọng tôi thay đổi 180 độ) nha nha- ghê quá, tránh ra đi sư tử- haha, cám ơn nha.... giờ ta lên phòng nằm sung sướng đây (tôi hạnh phúc vô tận)Nữa tiếng sau, hắn tự nhiên gõ phòng tôi inh õi, tôi điên tiết, bò ra mở cửa với khuôn mặt đang đắp mask - quỹ yêu thiệt chứ, biết đang làm gì không? (tôi liếc hắn 1 cái)- hết hồn (hắn ôm ngực) tối vậy rồi mà còn chơi trò này ...- kệ ta (tôi lén nhìn trên tay hắn có cầm ly sữa, chắc hẳn là cho tôi) mang cái gì kia vậy? (tôi giả ngu)- À (hắn bình tĩnh trả lời) thì... là... thấy trời khuya rồi, nên mang lên cho ly sửa uống có sức khỏe học bài - tốt vậy sao? cho thì nhận, nhận rồi thì cút (tôi miễn cưởng cầm lấy)Hắn mau chóng chạy về phòng, còn ngoãnh lại nói "nhớ uống hết ly sữa, công sức mang lên đó", cứ như vợ chồng thật! Ghê tỡm (tôi nỗi da gà cả lên)- thôi kệ, người ta đã có lòng thì mình uống cho người ta vui , chắc thấy bản thân sống sai với mình quá đây mà (tôi ngẫm nghỉ)No nê cả người, tôi ngũ một giấc ngon lành, bỗng nhiên........- sao đau bụng dữ vậy nè? chiều giờ có ăn gì ngoài mì với sữa đâu chứ? (tôi chạy tọt vào nhà vệ sinh)Cơn đau bụng tưởng chừng ngưng lại nhưng không. Tôi đã lầm! Nó cứ kéo dài mãi cho đến khi tôi đuối sức, đứng ngoài cửa phòng mình, thấy phòng tên ác ma kia sáng đèn, còn nghe rõ giọng cười yêu nghiệt đó vang lên- haha... chúc mừng bạn đã trúng 1 vé đi chơi đêm cùng anh Tào Gruuuu.... quả là tôi đã nhìn lầm người xấu đội lốt kẻ gian mà. Không kiềm được ơn giận nhưng bụng tôi lại chơi trò phản tôi. Sôi lên sùng sụcTôi ở trong nhà vệ sinh cũng khá lâu, mồ hôi chảy nhễ nhại. Bên ngoài tiếng hắn ta vang lên- chắc trong đó cũng buồn lắm ha? (nín cơn cười)- Diệp Hạ ta mà ra được ngoài đó êm xuôi, đừng trách tại sao ác nha chưa (tôi gào to tiếng nhất có thể)- còn hung dữ vậy.. chậc chậc... biết thế cho cả gói vào rồi 

Ăn uống no say, giờ đến phiên công đoạn vất vả nhất: rửa chén. Ai sẽ là người hy sinh đây? - tôi tự nhũ! - chắc chắn phải là cái tên yêu ma kia rồi

- ê cái thằng kia, rửa chén đi chứ (tôi huýt sáo ra lệnh)

- làm dâu rồi mà không biết rửa chén là sao ? (nói giọng nữa thật nữa đùa)

- hứ... ngươi nghĩ người như ngươi mà ta thèm lấy? hơ hơ, mơ đi Diễm (tôi chắt lưỡi)

- cho cũng không cần nha (hắn vênh mặt lên)

Tôi định nhào đến dạy cho hắn 1 bài học, nhưng nghĩ lại, đang chơi trò "mỹ nhân kế" ud5 dỗ hắn rửa chén nên đành kìm lại

- rửa chén đi mà (giọng tôi thay đổi 180 độ) nha nha

- ghê quá, tránh ra đi sư tử

- haha, cám ơn nha.... giờ ta lên phòng nằm sung sướng đây (tôi hạnh phúc vô tận)

Nữa tiếng sau, hắn tự nhiên gõ phòng tôi inh õi, tôi điên tiết, bò ra mở cửa với khuôn mặt đang đắp mask 

- quỹ yêu thiệt chứ, biết đang làm gì không? (tôi liếc hắn 1 cái)

- hết hồn (hắn ôm ngực) tối vậy rồi mà còn chơi trò này ...

- kệ ta (tôi lén nhìn trên tay hắn có cầm ly sữa, chắc hẳn là cho tôi) mang cái gì kia vậy? (tôi giả ngu)

- À (hắn bình tĩnh trả lời) thì... là... thấy trời khuya rồi, nên mang lên cho ly sửa uống có sức khỏe học bài 

- tốt vậy sao? cho thì nhận, nhận rồi thì cút (tôi miễn cưởng cầm lấy)

Hắn mau chóng chạy về phòng, còn ngoãnh lại nói "nhớ uống hết ly sữa, công sức mang lên đó", cứ như vợ chồng thật! Ghê tỡm (tôi nỗi da gà cả lên)

- thôi kệ, người ta đã có lòng thì mình uống cho người ta vui , chắc thấy bản thân sống sai với mình quá đây mà (tôi ngẫm nghỉ)

No nê cả người, tôi ngũ một giấc ngon lành, bỗng nhiên........

- sao đau bụng dữ vậy nè? chiều giờ có ăn gì ngoài mì với sữa đâu chứ? (tôi chạy tọt vào nhà vệ sinh)

Cơn đau bụng tưởng chừng ngưng lại nhưng không. Tôi đã lầm! Nó cứ kéo dài mãi cho đến khi tôi đuối sức, đứng ngoài cửa phòng mình, thấy phòng tên ác ma kia sáng đèn, còn nghe rõ giọng cười yêu nghiệt đó vang lên

- haha... chúc mừng bạn đã trúng 1 vé đi chơi đêm cùng anh Tào 

Gruuuu.... quả là tôi đã nhìn lầm người xấu đội lốt kẻ gian mà. Không kiềm được ơn giận nhưng bụng tôi lại chơi trò phản tôi. Sôi lên sùng sục

Tôi ở trong nhà vệ sinh cũng khá lâu, mồ hôi chảy nhễ nhại. Bên ngoài tiếng hắn ta vang lên

- chắc trong đó cũng buồn lắm ha? (nín cơn cười)

- Diệp Hạ ta mà ra được ngoài đó êm xuôi, đừng trách tại sao ác nha chưa (tôi gào to tiếng nhất có thể)

- còn hung dữ vậy.. chậc chậc... biết thế cho cả gói vào rồi 

Khế Ước Hôn NhânTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình- chết rồi, trể giờ học rồi... hời ơi (tôi gào thét trong đau khổ) Hôm nay là ngày đầu năm học, vì đêm qua , tôi mãi mê xem bộ phim tình cảm hàn quốc lãng mạn nên không cài chuông báo thức nên bây giờ đành chấp nhận đi học trễ như vậy Có lẽ ông trời không phụ lòng đứa học sinh "chăm học" như tôi, cổng trường lúc này chưa đóng lại. Tôi nhanh trí, oai phong đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra. Mắt tôi ngó xung quanh dãy lớp - không có giám thị , hehe, may quá (tôi cười khoái chí) - em đang kiếm tôi sao? (giám thị đứng đằng sau lưng nãy giờ) - dạ (tôi giật mình) tha cho em nha thầy, nay mới đầu năm học à (tôi xoa hai tay vào nhau, để khuôn mặt cầu xin có vẻ tội nghiệp) Nào ngờ, thầy giám thị không những không nương tình, mà còn bắt tôi đứng tướng cao hạc, tay thì cầm 2 xô nước đầy trước lớp. Còn nổi nhục nào hơn nổi nhục này. Mọi người trong lớp nhìn tôi mà nén cười, tôi đã làm trò hề này suốt 2 tiết liền, người như muốn rã ra Một lúc sau, giờ ra chơi, tôi được thầy thả cho tự do, lòng… Ăn uống no say, giờ đến phiên công đoạn vất vả nhất: rửa chén. Ai sẽ là người hy sinh đây? - tôi tự nhũ! - chắc chắn phải là cái tên yêu ma kia rồi- ê cái thằng kia, rửa chén đi chứ (tôi huýt sáo ra lệnh)- làm dâu rồi mà không biết rửa chén là sao ? (nói giọng nữa thật nữa đùa)- hứ... ngươi nghĩ người như ngươi mà ta thèm lấy? hơ hơ, mơ đi Diễm (tôi chắt lưỡi)- cho cũng không cần nha (hắn vênh mặt lên)Tôi định nhào đến dạy cho hắn 1 bài học, nhưng nghĩ lại, đang chơi trò "mỹ nhân kế" ud5 dỗ hắn rửa chén nên đành kìm lại- rửa chén đi mà (giọng tôi thay đổi 180 độ) nha nha- ghê quá, tránh ra đi sư tử- haha, cám ơn nha.... giờ ta lên phòng nằm sung sướng đây (tôi hạnh phúc vô tận)Nữa tiếng sau, hắn tự nhiên gõ phòng tôi inh õi, tôi điên tiết, bò ra mở cửa với khuôn mặt đang đắp mask - quỹ yêu thiệt chứ, biết đang làm gì không? (tôi liếc hắn 1 cái)- hết hồn (hắn ôm ngực) tối vậy rồi mà còn chơi trò này ...- kệ ta (tôi lén nhìn trên tay hắn có cầm ly sữa, chắc hẳn là cho tôi) mang cái gì kia vậy? (tôi giả ngu)- À (hắn bình tĩnh trả lời) thì... là... thấy trời khuya rồi, nên mang lên cho ly sửa uống có sức khỏe học bài - tốt vậy sao? cho thì nhận, nhận rồi thì cút (tôi miễn cưởng cầm lấy)Hắn mau chóng chạy về phòng, còn ngoãnh lại nói "nhớ uống hết ly sữa, công sức mang lên đó", cứ như vợ chồng thật! Ghê tỡm (tôi nỗi da gà cả lên)- thôi kệ, người ta đã có lòng thì mình uống cho người ta vui , chắc thấy bản thân sống sai với mình quá đây mà (tôi ngẫm nghỉ)No nê cả người, tôi ngũ một giấc ngon lành, bỗng nhiên........- sao đau bụng dữ vậy nè? chiều giờ có ăn gì ngoài mì với sữa đâu chứ? (tôi chạy tọt vào nhà vệ sinh)Cơn đau bụng tưởng chừng ngưng lại nhưng không. Tôi đã lầm! Nó cứ kéo dài mãi cho đến khi tôi đuối sức, đứng ngoài cửa phòng mình, thấy phòng tên ác ma kia sáng đèn, còn nghe rõ giọng cười yêu nghiệt đó vang lên- haha... chúc mừng bạn đã trúng 1 vé đi chơi đêm cùng anh Tào Gruuuu.... quả là tôi đã nhìn lầm người xấu đội lốt kẻ gian mà. Không kiềm được ơn giận nhưng bụng tôi lại chơi trò phản tôi. Sôi lên sùng sụcTôi ở trong nhà vệ sinh cũng khá lâu, mồ hôi chảy nhễ nhại. Bên ngoài tiếng hắn ta vang lên- chắc trong đó cũng buồn lắm ha? (nín cơn cười)- Diệp Hạ ta mà ra được ngoài đó êm xuôi, đừng trách tại sao ác nha chưa (tôi gào to tiếng nhất có thể)- còn hung dữ vậy.. chậc chậc... biết thế cho cả gói vào rồi 

Chương 9