- chết rồi, trể giờ học rồi... hời ơi (tôi gào thét trong đau khổ) Hôm nay là ngày đầu năm học, vì đêm qua , tôi mãi mê xem bộ phim tình cảm hàn quốc lãng mạn nên không cài chuông báo thức nên bây giờ đành chấp nhận đi học trễ như vậy Có lẽ ông trời không phụ lòng đứa học sinh "chăm học" như tôi, cổng trường lúc này chưa đóng lại. Tôi nhanh trí, oai phong đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra. Mắt tôi ngó xung quanh dãy lớp - không có giám thị , hehe, may quá (tôi cười khoái chí) - em đang kiếm tôi sao? (giám thị đứng đằng sau lưng nãy giờ) - dạ (tôi giật mình) tha cho em nha thầy, nay mới đầu năm học à (tôi xoa hai tay vào nhau, để khuôn mặt cầu xin có vẻ tội nghiệp) Nào ngờ, thầy giám thị không những không nương tình, mà còn bắt tôi đứng tướng cao hạc, tay thì cầm 2 xô nước đầy trước lớp. Còn nổi nhục nào hơn nổi nhục này. Mọi người trong lớp nhìn tôi mà nén cười, tôi đã làm trò hề này suốt 2 tiết liền, người như muốn rã ra Một lúc sau, giờ ra chơi, tôi được thầy thả cho tự do, lòng…
Chương 71
Khế Ước Hôn NhânTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình- chết rồi, trể giờ học rồi... hời ơi (tôi gào thét trong đau khổ) Hôm nay là ngày đầu năm học, vì đêm qua , tôi mãi mê xem bộ phim tình cảm hàn quốc lãng mạn nên không cài chuông báo thức nên bây giờ đành chấp nhận đi học trễ như vậy Có lẽ ông trời không phụ lòng đứa học sinh "chăm học" như tôi, cổng trường lúc này chưa đóng lại. Tôi nhanh trí, oai phong đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra. Mắt tôi ngó xung quanh dãy lớp - không có giám thị , hehe, may quá (tôi cười khoái chí) - em đang kiếm tôi sao? (giám thị đứng đằng sau lưng nãy giờ) - dạ (tôi giật mình) tha cho em nha thầy, nay mới đầu năm học à (tôi xoa hai tay vào nhau, để khuôn mặt cầu xin có vẻ tội nghiệp) Nào ngờ, thầy giám thị không những không nương tình, mà còn bắt tôi đứng tướng cao hạc, tay thì cầm 2 xô nước đầy trước lớp. Còn nổi nhục nào hơn nổi nhục này. Mọi người trong lớp nhìn tôi mà nén cười, tôi đã làm trò hề này suốt 2 tiết liền, người như muốn rã ra Một lúc sau, giờ ra chơi, tôi được thầy thả cho tự do, lòng… Vài ngày sau- Diệp Hạ hả? Thiên Khang đây...- ây dà, đi biền biệt tới giờ mới về nha, có quà gì không?- có chứ, rất nhiều nữa là đằng khácThiên Khang vừa hoàn thành xong chuyến công tác bên Nhật, lần này cậu ấy về sẽ được thăng chức thêm 1 bậc nữa. Công việc vừa ổn định, lại đẹp trai, cao to... Vậy mà đến giờ vẫn chưa ai rước về, tôi thường xuyên trêu cậu ấy nhưng một lúc lại nhận được câu trả lời khiến tôi đi vào thế bí- giờ Khang cầu hôn Hạ, Hạ đồng ý chứ?Vậy cho nên, tôi chẳng bao giờ hỏi cậu ấy những câu hóc búa, khó trả lời nữa. khổ như thế đấy!---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Khả Vy nhập viện, Hạ biết chưa?Tôi đang loay hoay trong bếp, bận tay bận chân nhưng vẫn trả lời cậu ấy- có chứ, Hạ đã gặp Khả Vy ngày hôm qua... tâm trạng của Vy tệ quá- Hạ nè!- sao vậy Khang?- có trộm vào nhà của Hạ đó, nhìn đi hắn còn để cả áo ở đâyThôi chết, phải nói thế nào đây. Nó chẳng phải là áo khoác của cái tên kia hay sao, cái nết khó ưa này không thể nào bỏ được, đụng đâu lại vứt bừa ra đó cho người khác dọn dẹp- à... chắc là hôm trước ba mẹ Hạ ghé rồi để quên- ra là vậy- Hạ vừa "sưu tầm" 1 em mới đây, Khang xem điThiên Khang nhìn chăm chú 1 lát rồi xoay sang nhấn giọng- Khang mua cho Hạ y như vậy- hả? sao Khang lại mua chứ? Hạ nói là không cần rồi sao?- Khang thấy lâu rồi Hạ cứ giữ nó như vậy nên....Thế đó, chẳng biết từ đâu mà xuất hiện cả 2 cái điện thoại ... Tiếc tiền ghê gớm. Tôi đành từ chối và bảo cậu ấy giữ lấy mà dùng- không, Hạ giữ lấy! Khang tặng Hạ!- ấm đầu thật! Hạ nói là Hạ có rồi- "Tôn Phong"?Tôi bất ngờ khi cậu ấy nhắc đến hắn, tuy có chút thắc mắc nhưng vẫn cố điềm tĩnh lại mà hỏi rõ- Khang nói gì Hạ không hiểu!- trong chiếc áo có kí tên của cậu ta. Tôn Phong thực sự biết nhà Hạ rồi sao?Lúc trước, tôi từng nói với Thiên Khang rằng bản thân mình đang rất đau khổ, cảm giác mất mác này quá lớn nên tôi đã quyết định ra sống tự lập và không màn đến Tôn Phong nữa. Nhưng hình như câu nói đó tôi đã cố gắng làm trong 5 năm qua đều vô hiệu lực bởi khi hắn trở về- không... nào có.. chắc là Khang nhìn nhầm rồi, này... là.. áo của ba Hạ màCậu ấy có vẻ im lặng rồi mĩm cười bước đi. Tôi nói dối cậu ấy suốt như thế, có khi nào cậu ấy ghét và hận tôi lắm không? Xin lỗi Thiên Khang, những điều này cậu không nên biết thì tốt nhất. Hảy để Hạ đau lòng và gánh chịu mọi thứ!------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Bạn bè cũ đều ghé thăm Khả Vy và nói rằng cô ấy đã xuất viện rồi. Mặc dù chấn thương tâm lý vẫn còn đó nhưng thể trạng cũng dần ổn định- cô ấy chút cháo này đi- anh làm vậy để thương hại em?- cô nghĩ như vậy thì tùy cô. Tôi đi- anh thử bước ra khỏi cánh cửa đó xem...Khả Vy kích động, tay với lấy con dao gọt trái cây trên bàn, cứa vào tay mình...- cô bỏ nó xuống ngay cho tôi- anh mặc kệ em, dù em có như thế nào thì anh vẫn không chấp nhận ... cứ mặc kệ em đi, em không muốn sống mà nhìn thấy 2 người hạnh phúc trong khi em mới chính là người yêu anh, còn cô ta? cô ta ... cô ta có làm được gì cho anh?- Khả Vy, cô bình tĩnh lại, nghe tôi..buông xuống, tôi hứa.. tôi hứa sẽ không đi, ngoan, bỏ nó xuống đi
Vài ngày sau
- Diệp Hạ hả? Thiên Khang đây...
- ây dà, đi biền biệt tới giờ mới về nha, có quà gì không?
- có chứ, rất nhiều nữa là đằng khác
Thiên Khang vừa hoàn thành xong chuyến công tác bên Nhật, lần này cậu ấy về sẽ được thăng chức thêm 1 bậc nữa. Công việc vừa ổn định, lại đẹp trai, cao to... Vậy mà đến giờ vẫn chưa ai rước về, tôi thường xuyên trêu cậu ấy nhưng một lúc lại nhận được câu trả lời khiến tôi đi vào thế bí
- giờ Khang cầu hôn Hạ, Hạ đồng ý chứ?
Vậy cho nên, tôi chẳng bao giờ hỏi cậu ấy những câu hóc búa, khó trả lời nữa. khổ như thế đấy!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Khả Vy nhập viện, Hạ biết chưa?
Tôi đang loay hoay trong bếp, bận tay bận chân nhưng vẫn trả lời cậu ấy
- có chứ, Hạ đã gặp Khả Vy ngày hôm qua... tâm trạng của Vy tệ quá
- Hạ nè!
- sao vậy Khang?
- có trộm vào nhà của Hạ đó, nhìn đi hắn còn để cả áo ở đây
Thôi chết, phải nói thế nào đây. Nó chẳng phải là áo khoác của cái tên kia hay sao, cái nết khó ưa này không thể nào bỏ được, đụng đâu lại vứt bừa ra đó cho người khác dọn dẹp
- à... chắc là hôm trước ba mẹ Hạ ghé rồi để quên
- ra là vậy
- Hạ vừa "sưu tầm" 1 em mới đây, Khang xem đi
Thiên Khang nhìn chăm chú 1 lát rồi xoay sang nhấn giọng
- Khang mua cho Hạ y như vậy
- hả? sao Khang lại mua chứ? Hạ nói là không cần rồi sao?
- Khang thấy lâu rồi Hạ cứ giữ nó như vậy nên....
Thế đó, chẳng biết từ đâu mà xuất hiện cả 2 cái điện thoại ... Tiếc tiền ghê gớm. Tôi đành từ chối và bảo cậu ấy giữ lấy mà dùng
- không, Hạ giữ lấy! Khang tặng Hạ!
- ấm đầu thật! Hạ nói là Hạ có rồi
- "Tôn Phong"?
Tôi bất ngờ khi cậu ấy nhắc đến hắn, tuy có chút thắc mắc nhưng vẫn cố điềm tĩnh lại mà hỏi rõ
- Khang nói gì Hạ không hiểu!
- trong chiếc áo có kí tên của cậu ta. Tôn Phong thực sự biết nhà Hạ rồi sao?
Lúc trước, tôi từng nói với Thiên Khang rằng bản thân mình đang rất đau khổ, cảm giác mất mác này quá lớn nên tôi đã quyết định ra sống tự lập và không màn đến Tôn Phong nữa. Nhưng hình như câu nói đó tôi đã cố gắng làm trong 5 năm qua đều vô hiệu lực bởi khi hắn trở về
- không... nào có.. chắc là Khang nhìn nhầm rồi, này... là.. áo của ba Hạ mà
Cậu ấy có vẻ im lặng rồi mĩm cười bước đi. Tôi nói dối cậu ấy suốt như thế, có khi nào cậu ấy ghét và hận tôi lắm không? Xin lỗi Thiên Khang, những điều này cậu không nên biết thì tốt nhất. Hảy để Hạ đau lòng và gánh chịu mọi thứ!
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn bè cũ đều ghé thăm Khả Vy và nói rằng cô ấy đã xuất viện rồi. Mặc dù chấn thương tâm lý vẫn còn đó nhưng thể trạng cũng dần ổn định
- cô ấy chút cháo này đi
- anh làm vậy để thương hại em?
- cô nghĩ như vậy thì tùy cô. Tôi đi
- anh thử bước ra khỏi cánh cửa đó xem...
Khả Vy kích động, tay với lấy con dao gọt trái cây trên bàn, cứa vào tay mình...
- cô bỏ nó xuống ngay cho tôi
- anh mặc kệ em, dù em có như thế nào thì anh vẫn không chấp nhận ... cứ mặc kệ em đi, em không muốn sống mà nhìn thấy 2 người hạnh phúc trong khi em mới chính là người yêu anh, còn cô ta? cô ta ... cô ta có làm được gì cho anh?
- Khả Vy, cô bình tĩnh lại, nghe tôi..buông xuống, tôi hứa.. tôi hứa sẽ không đi, ngoan, bỏ nó xuống đi
Khế Ước Hôn NhânTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình- chết rồi, trể giờ học rồi... hời ơi (tôi gào thét trong đau khổ) Hôm nay là ngày đầu năm học, vì đêm qua , tôi mãi mê xem bộ phim tình cảm hàn quốc lãng mạn nên không cài chuông báo thức nên bây giờ đành chấp nhận đi học trễ như vậy Có lẽ ông trời không phụ lòng đứa học sinh "chăm học" như tôi, cổng trường lúc này chưa đóng lại. Tôi nhanh trí, oai phong đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra. Mắt tôi ngó xung quanh dãy lớp - không có giám thị , hehe, may quá (tôi cười khoái chí) - em đang kiếm tôi sao? (giám thị đứng đằng sau lưng nãy giờ) - dạ (tôi giật mình) tha cho em nha thầy, nay mới đầu năm học à (tôi xoa hai tay vào nhau, để khuôn mặt cầu xin có vẻ tội nghiệp) Nào ngờ, thầy giám thị không những không nương tình, mà còn bắt tôi đứng tướng cao hạc, tay thì cầm 2 xô nước đầy trước lớp. Còn nổi nhục nào hơn nổi nhục này. Mọi người trong lớp nhìn tôi mà nén cười, tôi đã làm trò hề này suốt 2 tiết liền, người như muốn rã ra Một lúc sau, giờ ra chơi, tôi được thầy thả cho tự do, lòng… Vài ngày sau- Diệp Hạ hả? Thiên Khang đây...- ây dà, đi biền biệt tới giờ mới về nha, có quà gì không?- có chứ, rất nhiều nữa là đằng khácThiên Khang vừa hoàn thành xong chuyến công tác bên Nhật, lần này cậu ấy về sẽ được thăng chức thêm 1 bậc nữa. Công việc vừa ổn định, lại đẹp trai, cao to... Vậy mà đến giờ vẫn chưa ai rước về, tôi thường xuyên trêu cậu ấy nhưng một lúc lại nhận được câu trả lời khiến tôi đi vào thế bí- giờ Khang cầu hôn Hạ, Hạ đồng ý chứ?Vậy cho nên, tôi chẳng bao giờ hỏi cậu ấy những câu hóc búa, khó trả lời nữa. khổ như thế đấy!---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Khả Vy nhập viện, Hạ biết chưa?Tôi đang loay hoay trong bếp, bận tay bận chân nhưng vẫn trả lời cậu ấy- có chứ, Hạ đã gặp Khả Vy ngày hôm qua... tâm trạng của Vy tệ quá- Hạ nè!- sao vậy Khang?- có trộm vào nhà của Hạ đó, nhìn đi hắn còn để cả áo ở đâyThôi chết, phải nói thế nào đây. Nó chẳng phải là áo khoác của cái tên kia hay sao, cái nết khó ưa này không thể nào bỏ được, đụng đâu lại vứt bừa ra đó cho người khác dọn dẹp- à... chắc là hôm trước ba mẹ Hạ ghé rồi để quên- ra là vậy- Hạ vừa "sưu tầm" 1 em mới đây, Khang xem điThiên Khang nhìn chăm chú 1 lát rồi xoay sang nhấn giọng- Khang mua cho Hạ y như vậy- hả? sao Khang lại mua chứ? Hạ nói là không cần rồi sao?- Khang thấy lâu rồi Hạ cứ giữ nó như vậy nên....Thế đó, chẳng biết từ đâu mà xuất hiện cả 2 cái điện thoại ... Tiếc tiền ghê gớm. Tôi đành từ chối và bảo cậu ấy giữ lấy mà dùng- không, Hạ giữ lấy! Khang tặng Hạ!- ấm đầu thật! Hạ nói là Hạ có rồi- "Tôn Phong"?Tôi bất ngờ khi cậu ấy nhắc đến hắn, tuy có chút thắc mắc nhưng vẫn cố điềm tĩnh lại mà hỏi rõ- Khang nói gì Hạ không hiểu!- trong chiếc áo có kí tên của cậu ta. Tôn Phong thực sự biết nhà Hạ rồi sao?Lúc trước, tôi từng nói với Thiên Khang rằng bản thân mình đang rất đau khổ, cảm giác mất mác này quá lớn nên tôi đã quyết định ra sống tự lập và không màn đến Tôn Phong nữa. Nhưng hình như câu nói đó tôi đã cố gắng làm trong 5 năm qua đều vô hiệu lực bởi khi hắn trở về- không... nào có.. chắc là Khang nhìn nhầm rồi, này... là.. áo của ba Hạ màCậu ấy có vẻ im lặng rồi mĩm cười bước đi. Tôi nói dối cậu ấy suốt như thế, có khi nào cậu ấy ghét và hận tôi lắm không? Xin lỗi Thiên Khang, những điều này cậu không nên biết thì tốt nhất. Hảy để Hạ đau lòng và gánh chịu mọi thứ!------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Bạn bè cũ đều ghé thăm Khả Vy và nói rằng cô ấy đã xuất viện rồi. Mặc dù chấn thương tâm lý vẫn còn đó nhưng thể trạng cũng dần ổn định- cô ấy chút cháo này đi- anh làm vậy để thương hại em?- cô nghĩ như vậy thì tùy cô. Tôi đi- anh thử bước ra khỏi cánh cửa đó xem...Khả Vy kích động, tay với lấy con dao gọt trái cây trên bàn, cứa vào tay mình...- cô bỏ nó xuống ngay cho tôi- anh mặc kệ em, dù em có như thế nào thì anh vẫn không chấp nhận ... cứ mặc kệ em đi, em không muốn sống mà nhìn thấy 2 người hạnh phúc trong khi em mới chính là người yêu anh, còn cô ta? cô ta ... cô ta có làm được gì cho anh?- Khả Vy, cô bình tĩnh lại, nghe tôi..buông xuống, tôi hứa.. tôi hứa sẽ không đi, ngoan, bỏ nó xuống đi