Trong một căn phòng nhỏ ánh đèn sáng chói chiếu vào gương mặt cô gái ngồi trước gương. Thợ makeup đang dặm thêm ít phấn cho gương mặt nhỏ xinh. Đôi môi được tô son tông đỏ rượu quý phái. Một cô gái đi tới nhanh tay uốn lại vài lọn tóc còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp. Từng người chạy qua chạy lại nhìn ngắm một hồi rồi mới gật đầu ưng ý. - Tới giờ rồi, ra xe thôi. Giọng mẹ cô vang lên bên tai. Cô nhìn lại mình một lần trong gương rồi đưa tay lấy khăn voan che phủ lên đầu. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời cô, đáng lẽ cô phải vui nhưng tại sao trong lòng lại nghẹn ngào cái thứ cảm xúc khó tả như vậy. Mẹ cô nắm tay cô đưa lên xe hoa. Cô gái mười chín tuổi bỏ lại tất cả phía sau lưng chấp nhận bị bán cho một gia đình giàu có để đổi lại mạng sống của em gái. Con đường phía trước cô lại phải tự đi rồi.1 Chiếc xe dừng lại trước cổng của một ngôi nhà. Cô bước xuống xe, bên trong có người làm ra mở cửa đứng sẵn đó chờ cô. - Chào thiếu phu nhân. Cô không để ý, trực tiếp đi vào bên trong. Bước…
Chương 76: 76: Em Là Em Anh Là Anh Nhưng Không Còn Là Của Nhau Nữa
Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu BảoTác giả: Mộc Thanh KíTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong một căn phòng nhỏ ánh đèn sáng chói chiếu vào gương mặt cô gái ngồi trước gương. Thợ makeup đang dặm thêm ít phấn cho gương mặt nhỏ xinh. Đôi môi được tô son tông đỏ rượu quý phái. Một cô gái đi tới nhanh tay uốn lại vài lọn tóc còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp. Từng người chạy qua chạy lại nhìn ngắm một hồi rồi mới gật đầu ưng ý. - Tới giờ rồi, ra xe thôi. Giọng mẹ cô vang lên bên tai. Cô nhìn lại mình một lần trong gương rồi đưa tay lấy khăn voan che phủ lên đầu. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời cô, đáng lẽ cô phải vui nhưng tại sao trong lòng lại nghẹn ngào cái thứ cảm xúc khó tả như vậy. Mẹ cô nắm tay cô đưa lên xe hoa. Cô gái mười chín tuổi bỏ lại tất cả phía sau lưng chấp nhận bị bán cho một gia đình giàu có để đổi lại mạng sống của em gái. Con đường phía trước cô lại phải tự đi rồi.1 Chiếc xe dừng lại trước cổng của một ngôi nhà. Cô bước xuống xe, bên trong có người làm ra mở cửa đứng sẵn đó chờ cô. - Chào thiếu phu nhân. Cô không để ý, trực tiếp đi vào bên trong. Bước… Một ngày rồi một ngày trôi qua.Thời gian chẳng đợi một ai.Cô xoay người vươn vai mà mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ.Tối rồi sao? Nhanh như vậy mà lại hết một ngày rồi.Cuộc sống cứ đều đặn như vậy mà chạy qua còn cô thì vẫn đang dừng chân ở một chỗ.Nhã Kỳ mệt mỏi quay người định đi xuống dưới lầu tìm đồ ăn thì bắt gặp một bóng dáng người nào đó đang ngồi trên sofa.Chẳng cần đèn điện cô cũng có thể nhìn ra đó là anh.Hôm nay anh lạ thật đấy, sáng sớm chủ động hỏi chuyện cô giờ lại ở trong phòng cô.- Anh là đang ở đây để làm gì vậy? Chẳng phải bây giờ anh nên ở với ả tình nhân yêu quý của anh chứ.Cô vặn vẹo cơ thể cố làm giãn xương cốt.Người ngồi trên sofa kia vẫn không lay động mà đưa ánh mắt sắc bén nhìn cô.Trên tay anh cầm tờ giấy gì đó mà chính cô cũng chẳng nhìn rõ.Anh thở dài, đặt tờ giấy siêu âm của cô xuống bàn rồi nhìn về phía cô.Đường phố đã lên đèn, ánh sáng hiu hắt nhẹ chạy qua khung cửa mà soi sáng một phần khuôn mặt anh.Từng đường nét trên gương mặt ẩn hiện sau bóng tối về đêm.- Chỉ là có một chút tò mò về đứa bé trong bụng cô.Anh đưa mắt nhìn qua bụng cô.Nhã Kỳ cười lạnh, cô đặt tay lên bụng rồi nhỏ giọng.- Sao? Anh đang nghĩ rằng tôi có thai với kẻ khác sao?Dường như bị đoán trúng tim đen, Thiên Vũ nhíu mày nhìn về hướng khác.- Tôi chỉ muốn xác nhận thôi.Dương Thiên Vũ không muốn nuôi con của kẻ khác.Hơn nữa từ giờ cho đến lúc tôi nhớ ra cô là ai thì cô đừng nghĩ đến việc cô có thể làm bất cứ điều gì.Từng lời nói của anh như ngàn vết dao đâm thẳng vào tim cô.Anh đang nghi ngờ cô ngoại tình sao? Kẻ ôm ấp âu yếm người phụ nữ khác là anh, kẻ nhẫn tâm quên đi cô là anh.Vậy tại sao bây giờ kẻ mang tiếng xấu lại là cô? Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cô lùi dần về phía sau rồi ngồi xuống giường.Cả người vô lực, cổ họng nghẹn đắng đến chua chát.- Dương Thiên Vũ, anh đã từng hứa với em anh sẽ cho em một ngôi nhà, anh đã từng hứa anh sẽ đường đường chính chính mà cưới em, cho em một danh phận.Tất cả những điều đó em đều nhớ, em đã cố gắng để đến cuối cùng cả hai đều có nhau.Nhưng anh xem xem, bây giờ đến cả tên của em...!anh còn chẳng nhớ nổi.Vậy tại sao em lại phải cố gắng vì một thứ sớm đã chẳng thể có kết quả nữa.Cô nấc nghẹn, đưa tay lên giữ cho hơi thở được đều.Tim cô chưa từng một lần đau đớn đến như vậy.Bây giờ thì cô đã hiểu yêu một người nó khó đến mức nào.Yêu cũng khổ mà bỏ cũng đau.Cô như con lắc đứng giữa bờ vực tối.Giọng cô nhạt dần, đôi mắt chẳng dám ngước lên nhìn anh.Có lẽ cô đã khóc quá nhiều đến nỗi bây giờ chẳng còn muốn khóc nữa.Cô đưa tay lên lau đi nước mắt rồi mỉm cười trong cái đắng chát.- Anh đạt được mục đích rồi, anh đã thành công đẩy em ra xa rồi.Từ bây giờ em là em, anh là anh.Nhưng chúng ta sẽ không còn là gì của nhau nữa.Anh ra ngoài đi, ngày mai em sẽ dọn đồ đi nơi khác.Cô đứng dậy đi xuống dưới lầu tìm gì đó để bỏ vào bụng vì cô không muốn con cô đói.Trong căn phòng trống vắng chỉ còn lại một mình anh.Thiên Vũ run run cầm lấy tờ giấy siêu âm của cô.Nhìn kết quả siêu âm anh lại có chút chạnh lòng.Chẳng lẽ anh đã nói gì sai sao? Tất cả những người phụ nữ anh từng gặp đều sẵn sàng lên giường với bất kể ai để có lợi cho họ.Điển hình nhất là Lăng Minh Hạ.Có phải cô là ngoại lệ không? Anh cũng chẳng biết nữa.Cô nói cô là vợ anh, cô nói anh nhất thời quên đi cô.Lúc đầu anh cũng chẳng tin vì đâu ai lại nhớ tất cả mà chỉ quên đi duy nhất có một người.Nhưng càng về sau các mảnh vỡ của kí ức lại làm anh phải chấp nhận.Có lẽ anh đã bỏ lỡ điều gì đó rồi.Thiên Vũ nắm chặt tờ giấy trong tay rồi đứng lên.Toan bước ra khỏi phòng thì cơn đau đầu một lần nữa ập đến.Anh đưa tay ôm lấy đầu mà cắn răng chịu đựng." Bây giờ anh không còn ai bên cạnh nữa rồi."" Đừng nói như vậy.Em là vợ anh mà.Anh còn có em."" Vợ anh đẹp thật đấy."" Khi nãy anh vừa gặp một đống rác tắm nước hoa còn cố ý hở hang câu dẫn anh.Nhưng mà anh đã đuổi ả đi rồi, vợ thấy anh có giỏi không? "" Cô ta cứ quấn lấy anh, rất đáng sợ nha.Chỉ có vợ là tốt nhất thôi."" Anh rất nhớ vợ nha."Từng lời nói cứ ùa về bên tai, anh nhìn thấy nụ cười của một cô gái.Nụ cười ấy rất thân quen nhưng gương mặt lại bị một lớp sương bao phủ.Rốt cuộc người đó là ai? Cái người mà luôn xuất hiện trong tâm trí cùng giấc mơ của anh.Thật muốn một lần được nhìn thấy cô gái đó.Sau một lúc thì cơn đau cũng đã qua.Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.Thiên Vũ quay lại nhìn căn phòng này một lần rồi cố gắng hít lấy cái hương thơm dịu nhẹ.Bước từng bước nặng nhọc ra khỏi phòng cô, anh mang theo biết bao là suy nghĩ.Những câu hỏi không tên cứ quẩn quanh trong tâm trí của anh.Hắng nhẹ giọng, anh quay trở về phòng.Cũng đã muộn anh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn có sức đến họp..
Một ngày rồi một ngày trôi qua.
Thời gian chẳng đợi một ai.
Cô xoay người vươn vai mà mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ.
Tối rồi sao? Nhanh như vậy mà lại hết một ngày rồi.
Cuộc sống cứ đều đặn như vậy mà chạy qua còn cô thì vẫn đang dừng chân ở một chỗ.
Nhã Kỳ mệt mỏi quay người định đi xuống dưới lầu tìm đồ ăn thì bắt gặp một bóng dáng người nào đó đang ngồi trên sofa.
Chẳng cần đèn điện cô cũng có thể nhìn ra đó là anh.
Hôm nay anh lạ thật đấy, sáng sớm chủ động hỏi chuyện cô giờ lại ở trong phòng cô.
- Anh là đang ở đây để làm gì vậy? Chẳng phải bây giờ anh nên ở với ả tình nhân yêu quý của anh chứ.
Cô vặn vẹo cơ thể cố làm giãn xương cốt.
Người ngồi trên sofa kia vẫn không lay động mà đưa ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Trên tay anh cầm tờ giấy gì đó mà chính cô cũng chẳng nhìn rõ.
Anh thở dài, đặt tờ giấy siêu âm của cô xuống bàn rồi nhìn về phía cô.
Đường phố đã lên đèn, ánh sáng hiu hắt nhẹ chạy qua khung cửa mà soi sáng một phần khuôn mặt anh.
Từng đường nét trên gương mặt ẩn hiện sau bóng tối về đêm.
- Chỉ là có một chút tò mò về đứa bé trong bụng cô.
Anh đưa mắt nhìn qua bụng cô.
Nhã Kỳ cười lạnh, cô đặt tay lên bụng rồi nhỏ giọng.
- Sao? Anh đang nghĩ rằng tôi có thai với kẻ khác sao?
Dường như bị đoán trúng tim đen, Thiên Vũ nhíu mày nhìn về hướng khác.
- Tôi chỉ muốn xác nhận thôi.
Dương Thiên Vũ không muốn nuôi con của kẻ khác.
Hơn nữa từ giờ cho đến lúc tôi nhớ ra cô là ai thì cô đừng nghĩ đến việc cô có thể làm bất cứ điều gì.
Từng lời nói của anh như ngàn vết dao đâm thẳng vào tim cô.
Anh đang nghi ngờ cô ngoại tình sao? Kẻ ôm ấp âu yếm người phụ nữ khác là anh, kẻ nhẫn tâm quên đi cô là anh.
Vậy tại sao bây giờ kẻ mang tiếng xấu lại là cô? Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cô lùi dần về phía sau rồi ngồi xuống giường.
Cả người vô lực, cổ họng nghẹn đắng đến chua chát.
- Dương Thiên Vũ, anh đã từng hứa với em anh sẽ cho em một ngôi nhà, anh đã từng hứa anh sẽ đường đường chính chính mà cưới em, cho em một danh phận.
Tất cả những điều đó em đều nhớ, em đã cố gắng để đến cuối cùng cả hai đều có nhau.
Nhưng anh xem xem, bây giờ đến cả tên của em...!anh còn chẳng nhớ nổi.
Vậy tại sao em lại phải cố gắng vì một thứ sớm đã chẳng thể có kết quả nữa.
Cô nấc nghẹn, đưa tay lên giữ cho hơi thở được đều.
Tim cô chưa từng một lần đau đớn đến như vậy.
Bây giờ thì cô đã hiểu yêu một người nó khó đến mức nào.
Yêu cũng khổ mà bỏ cũng đau.
Cô như con lắc đứng giữa bờ vực tối.
Giọng cô nhạt dần, đôi mắt chẳng dám ngước lên nhìn anh.
Có lẽ cô đã khóc quá nhiều đến nỗi bây giờ chẳng còn muốn khóc nữa.
Cô đưa tay lên lau đi nước mắt rồi mỉm cười trong cái đắng chát.
- Anh đạt được mục đích rồi, anh đã thành công đẩy em ra xa rồi.
Từ bây giờ em là em, anh là anh.
Nhưng chúng ta sẽ không còn là gì của nhau nữa.
Anh ra ngoài đi, ngày mai em sẽ dọn đồ đi nơi khác.
Cô đứng dậy đi xuống dưới lầu tìm gì đó để bỏ vào bụng vì cô không muốn con cô đói.
Trong căn phòng trống vắng chỉ còn lại một mình anh.
Thiên Vũ run run cầm lấy tờ giấy siêu âm của cô.
Nhìn kết quả siêu âm anh lại có chút chạnh lòng.
Chẳng lẽ anh đã nói gì sai sao? Tất cả những người phụ nữ anh từng gặp đều sẵn sàng lên giường với bất kể ai để có lợi cho họ.
Điển hình nhất là Lăng Minh Hạ.
Có phải cô là ngoại lệ không? Anh cũng chẳng biết nữa.
Cô nói cô là vợ anh, cô nói anh nhất thời quên đi cô.
Lúc đầu anh cũng chẳng tin vì đâu ai lại nhớ tất cả mà chỉ quên đi duy nhất có một người.
Nhưng càng về sau các mảnh vỡ của kí ức lại làm anh phải chấp nhận.
Có lẽ anh đã bỏ lỡ điều gì đó rồi.
Thiên Vũ nắm chặt tờ giấy trong tay rồi đứng lên.
Toan bước ra khỏi phòng thì cơn đau đầu một lần nữa ập đến.
Anh đưa tay ôm lấy đầu mà cắn răng chịu đựng.
" Bây giờ anh không còn ai bên cạnh nữa rồi.
"
" Đừng nói như vậy.
Em là vợ anh mà.
Anh còn có em.
"
" Vợ anh đẹp thật đấy.
"
" Khi nãy anh vừa gặp một đống rác tắm nước hoa còn cố ý hở hang câu dẫn anh.
Nhưng mà anh đã đuổi ả đi rồi, vợ thấy anh có giỏi không? "
" Cô ta cứ quấn lấy anh, rất đáng sợ nha.
Chỉ có vợ là tốt nhất thôi.
"
" Anh rất nhớ vợ nha.
"
Từng lời nói cứ ùa về bên tai, anh nhìn thấy nụ cười của một cô gái.
Nụ cười ấy rất thân quen nhưng gương mặt lại bị một lớp sương bao phủ.
Rốt cuộc người đó là ai? Cái người mà luôn xuất hiện trong tâm trí cùng giấc mơ của anh.
Thật muốn một lần được nhìn thấy cô gái đó.
Sau một lúc thì cơn đau cũng đã qua.
Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Thiên Vũ quay lại nhìn căn phòng này một lần rồi cố gắng hít lấy cái hương thơm dịu nhẹ.
Bước từng bước nặng nhọc ra khỏi phòng cô, anh mang theo biết bao là suy nghĩ.
Những câu hỏi không tên cứ quẩn quanh trong tâm trí của anh.
Hắng nhẹ giọng, anh quay trở về phòng.
Cũng đã muộn anh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn có sức đến họp..
Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu BảoTác giả: Mộc Thanh KíTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong một căn phòng nhỏ ánh đèn sáng chói chiếu vào gương mặt cô gái ngồi trước gương. Thợ makeup đang dặm thêm ít phấn cho gương mặt nhỏ xinh. Đôi môi được tô son tông đỏ rượu quý phái. Một cô gái đi tới nhanh tay uốn lại vài lọn tóc còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp. Từng người chạy qua chạy lại nhìn ngắm một hồi rồi mới gật đầu ưng ý. - Tới giờ rồi, ra xe thôi. Giọng mẹ cô vang lên bên tai. Cô nhìn lại mình một lần trong gương rồi đưa tay lấy khăn voan che phủ lên đầu. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời cô, đáng lẽ cô phải vui nhưng tại sao trong lòng lại nghẹn ngào cái thứ cảm xúc khó tả như vậy. Mẹ cô nắm tay cô đưa lên xe hoa. Cô gái mười chín tuổi bỏ lại tất cả phía sau lưng chấp nhận bị bán cho một gia đình giàu có để đổi lại mạng sống của em gái. Con đường phía trước cô lại phải tự đi rồi.1 Chiếc xe dừng lại trước cổng của một ngôi nhà. Cô bước xuống xe, bên trong có người làm ra mở cửa đứng sẵn đó chờ cô. - Chào thiếu phu nhân. Cô không để ý, trực tiếp đi vào bên trong. Bước… Một ngày rồi một ngày trôi qua.Thời gian chẳng đợi một ai.Cô xoay người vươn vai mà mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ.Tối rồi sao? Nhanh như vậy mà lại hết một ngày rồi.Cuộc sống cứ đều đặn như vậy mà chạy qua còn cô thì vẫn đang dừng chân ở một chỗ.Nhã Kỳ mệt mỏi quay người định đi xuống dưới lầu tìm đồ ăn thì bắt gặp một bóng dáng người nào đó đang ngồi trên sofa.Chẳng cần đèn điện cô cũng có thể nhìn ra đó là anh.Hôm nay anh lạ thật đấy, sáng sớm chủ động hỏi chuyện cô giờ lại ở trong phòng cô.- Anh là đang ở đây để làm gì vậy? Chẳng phải bây giờ anh nên ở với ả tình nhân yêu quý của anh chứ.Cô vặn vẹo cơ thể cố làm giãn xương cốt.Người ngồi trên sofa kia vẫn không lay động mà đưa ánh mắt sắc bén nhìn cô.Trên tay anh cầm tờ giấy gì đó mà chính cô cũng chẳng nhìn rõ.Anh thở dài, đặt tờ giấy siêu âm của cô xuống bàn rồi nhìn về phía cô.Đường phố đã lên đèn, ánh sáng hiu hắt nhẹ chạy qua khung cửa mà soi sáng một phần khuôn mặt anh.Từng đường nét trên gương mặt ẩn hiện sau bóng tối về đêm.- Chỉ là có một chút tò mò về đứa bé trong bụng cô.Anh đưa mắt nhìn qua bụng cô.Nhã Kỳ cười lạnh, cô đặt tay lên bụng rồi nhỏ giọng.- Sao? Anh đang nghĩ rằng tôi có thai với kẻ khác sao?Dường như bị đoán trúng tim đen, Thiên Vũ nhíu mày nhìn về hướng khác.- Tôi chỉ muốn xác nhận thôi.Dương Thiên Vũ không muốn nuôi con của kẻ khác.Hơn nữa từ giờ cho đến lúc tôi nhớ ra cô là ai thì cô đừng nghĩ đến việc cô có thể làm bất cứ điều gì.Từng lời nói của anh như ngàn vết dao đâm thẳng vào tim cô.Anh đang nghi ngờ cô ngoại tình sao? Kẻ ôm ấp âu yếm người phụ nữ khác là anh, kẻ nhẫn tâm quên đi cô là anh.Vậy tại sao bây giờ kẻ mang tiếng xấu lại là cô? Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cô lùi dần về phía sau rồi ngồi xuống giường.Cả người vô lực, cổ họng nghẹn đắng đến chua chát.- Dương Thiên Vũ, anh đã từng hứa với em anh sẽ cho em một ngôi nhà, anh đã từng hứa anh sẽ đường đường chính chính mà cưới em, cho em một danh phận.Tất cả những điều đó em đều nhớ, em đã cố gắng để đến cuối cùng cả hai đều có nhau.Nhưng anh xem xem, bây giờ đến cả tên của em...!anh còn chẳng nhớ nổi.Vậy tại sao em lại phải cố gắng vì một thứ sớm đã chẳng thể có kết quả nữa.Cô nấc nghẹn, đưa tay lên giữ cho hơi thở được đều.Tim cô chưa từng một lần đau đớn đến như vậy.Bây giờ thì cô đã hiểu yêu một người nó khó đến mức nào.Yêu cũng khổ mà bỏ cũng đau.Cô như con lắc đứng giữa bờ vực tối.Giọng cô nhạt dần, đôi mắt chẳng dám ngước lên nhìn anh.Có lẽ cô đã khóc quá nhiều đến nỗi bây giờ chẳng còn muốn khóc nữa.Cô đưa tay lên lau đi nước mắt rồi mỉm cười trong cái đắng chát.- Anh đạt được mục đích rồi, anh đã thành công đẩy em ra xa rồi.Từ bây giờ em là em, anh là anh.Nhưng chúng ta sẽ không còn là gì của nhau nữa.Anh ra ngoài đi, ngày mai em sẽ dọn đồ đi nơi khác.Cô đứng dậy đi xuống dưới lầu tìm gì đó để bỏ vào bụng vì cô không muốn con cô đói.Trong căn phòng trống vắng chỉ còn lại một mình anh.Thiên Vũ run run cầm lấy tờ giấy siêu âm của cô.Nhìn kết quả siêu âm anh lại có chút chạnh lòng.Chẳng lẽ anh đã nói gì sai sao? Tất cả những người phụ nữ anh từng gặp đều sẵn sàng lên giường với bất kể ai để có lợi cho họ.Điển hình nhất là Lăng Minh Hạ.Có phải cô là ngoại lệ không? Anh cũng chẳng biết nữa.Cô nói cô là vợ anh, cô nói anh nhất thời quên đi cô.Lúc đầu anh cũng chẳng tin vì đâu ai lại nhớ tất cả mà chỉ quên đi duy nhất có một người.Nhưng càng về sau các mảnh vỡ của kí ức lại làm anh phải chấp nhận.Có lẽ anh đã bỏ lỡ điều gì đó rồi.Thiên Vũ nắm chặt tờ giấy trong tay rồi đứng lên.Toan bước ra khỏi phòng thì cơn đau đầu một lần nữa ập đến.Anh đưa tay ôm lấy đầu mà cắn răng chịu đựng." Bây giờ anh không còn ai bên cạnh nữa rồi."" Đừng nói như vậy.Em là vợ anh mà.Anh còn có em."" Vợ anh đẹp thật đấy."" Khi nãy anh vừa gặp một đống rác tắm nước hoa còn cố ý hở hang câu dẫn anh.Nhưng mà anh đã đuổi ả đi rồi, vợ thấy anh có giỏi không? "" Cô ta cứ quấn lấy anh, rất đáng sợ nha.Chỉ có vợ là tốt nhất thôi."" Anh rất nhớ vợ nha."Từng lời nói cứ ùa về bên tai, anh nhìn thấy nụ cười của một cô gái.Nụ cười ấy rất thân quen nhưng gương mặt lại bị một lớp sương bao phủ.Rốt cuộc người đó là ai? Cái người mà luôn xuất hiện trong tâm trí cùng giấc mơ của anh.Thật muốn một lần được nhìn thấy cô gái đó.Sau một lúc thì cơn đau cũng đã qua.Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.Thiên Vũ quay lại nhìn căn phòng này một lần rồi cố gắng hít lấy cái hương thơm dịu nhẹ.Bước từng bước nặng nhọc ra khỏi phòng cô, anh mang theo biết bao là suy nghĩ.Những câu hỏi không tên cứ quẩn quanh trong tâm trí của anh.Hắng nhẹ giọng, anh quay trở về phòng.Cũng đã muộn anh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn có sức đến họp..