1. Tôi thích An Dạng, đó là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì sao ư? Vì người ta lớn lên đẹp trai, khí chất hơn người, và quan trọng nhất là nhiều tiền đó nha. 2. An Dạng và tôi cũng xem như là lớn lên cùng nhau. Mẹ tôi mất sớm, lão già khốn kiếp Kiều Khánh Quốc trừ việc chỉ biết rượu chè đàn đúm thì chẳng hề quan tâm gì đến tôi. Nhà tôi ở đối diện nhà An Dạng. Đó là một căn nhà trệt lụp xụp, mùa mưa vừa dột vừa ẩm thấp, và căn bếp thì bám đầy bụi bẩn vào mùa đông. Nhà của tôi và An Dạng chỉ cách nhau một con đường, nhưng sự khác biệt lại tưởng chừng như hai thế giới. Đối diện nhà tôi đều là những căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, mặc dù tôi chẳng hiểu tại sao ngôi nhà của chúng tôi lại nằm lẻ loi lạc loài như thế, nhưng tôi vẫn rất biết ơn cái thiết kế chẳng có đầu óc này. Nó đã giúp tôi gặp được An Dạng. Năm tôi tám tuổi, An Dạng và bố mẹ anh mới chuyển đến đây chưa đầy một tháng, lũ trẻ ngốc ngếch chúng tôi đều thích chơi với anh. Cậu nhóc vừa đẹp trai vừa có gia giáo, bốn năm đứa trẻ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...