“Lát nữa bố còn có việc nên đưa con đến đây được thôi, tự dọn phòng được chứ?” “Vâng ạ, bố yên tâm.” Bố tôi gật đầu, xoay người rời đi, chợt ngoái lại dặn dò thêm câu nữa: “Sống hòa thuận với bạn cùng phòng nhé, nên kiên nhẫn nhường nhịn nhau, có chuyện gì gọi cho bố.” Tôi tạm thời đồng ý với ông. Sở dĩ bố tôi cố tình dặn thế là vì tôi có tiền án. Hồi cấp hai tôi có vào ký túc ở một thời gian, phòng có bốn người thì được cả ba ông ở cùng đệ đơn với thầy giáo xin đổi phòng, lý do là không xứng ở cùng tôi vì tôi quá cao quý. Họ đều nói thật đấy chứ, dù sao tôi cũng không nghĩ là họ xỏ lá ba que gì mình. Chính họ ở bẩn, bừa bãi ồn ào lại còn dám chê tôi sạch sẽ yên tĩnh, mạch não diệu kỳ thực sự. Tôi không vui nên không ở ký túc nữa, bố tôi thường xuyên đi công tác nên thuê một cô giúp việc tới nấu cơm ngày ba bữa cho tôi, các vấn đề sinh hoạt khác tôi dần dà tự giải quyết được, nên bố tôi cũng phần nào yên tâm. Nhưng lần này tôi chuyển tới trường ở thành phố H, ông lo tôi ở trọ ngoài…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...