Nguyễn Khả Hạ nằm mơ thấy mình đang ôm cái gì đó. Lại còn có hơi thở ấm nóng đang phả lên mặt của mình. Cậu sờ lên sờ xuống thứ ở trong vòng tay mình. Sờ mấy phát. Ờm.... Một cảm giác rất là đê mê, hình như là...... Nguyễn Khả Hạ sợ đến hồn phách lên mây.
Lộ Vũ bị chuông điện thoại di động đánh thức. Vất vả nhấc mí mắt lên, trước mắt cậu là một cái bồn cầu... trắng toát bóng loáng.
“Lát nữa bố còn có việc nên đưa con đến đây được thôi, tự dọn phòng được chứ?” “Vâng ạ, bố yên tâm.” Bố tôi gật đầu, xoay người rời đi, chợt ngoái lại dặn dò thêm câu nữa: “Sống hòa thuận với bạn cùng phòng nhé, nên kiên nhẫn nhường nhịn nhau, có chuyện gì gọi cho bố.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Browniie | Chương 01