Trong bóng tối, Mạc Ảnh Quân vốn đang ngủ say bỗng mở mắt ra, con ngươi đảo về hướng ban công, một tay từ dưới gối lấy ra dao găm sắc bén chừng gang tay, sau đó bật người dậy nhanh chóng nấp sau rèm cửa ban công. Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng vén tấm rèm lên một đường nhỏ, chuyên tâm cảnh giác động tĩnh từ bên ngoài, một vài bóng dáng di chuyển tới càng lúc càng gần. Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, phiền phức quá ! Choang! Rầm! Bịch! Một tên đá vỡ cửa kính phi vào, lập tức bị đường dao găm của Mạc Ảnh Quân sượt nhẹ qua ngã 'bịch' xuống đất. Mấy tên còn lại cảnh giác liền dừng lại vài giây ngoài cánh cửa. Nhưng chính vài giây chậm trễ này lại là giờ khắc tử thần của bọn chúng ! Xoẹt! Chỉ vài đường xẹt đao, một loạt bóng dáng ngã xuống, mắt trợn tròn, không kịp kêu ra tiếng. "Thật vô dụng." Mạc Ảnh Quân hừ lạnh. Dân gian có câu 'không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất', đột nhiên một mũi tên nhỏ khoảng một ngón tay lao nhanh về phía ngực trái của Mạc Ảnh Quân. Mạc Ảnh Quân phát hiện ra, nhưng đã không…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...