Tác giả:

Thiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng…

Chương 46: DIỄN BIẾN (3)

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… Nghe Tiết Vân nói thế, nước mắt Thanh Thanh rơi nhiều hơn. Đã biết bao lần cô dặn lòng không để bản thân phải gánh chịu những điều bên ngoài tác động vào dù là tệ đến thế nào. Lần này là lần duy nhất cô thất hứa với chính mình, cô tệ với bản thân cô nhiều quá- có con sẽ chăm rất mệt, em không thấy Tiểu Ngạo sao? không một chút yên... Cứ thong dong rồi cùng nhau nắm tay đi qua hết những ngày tháng bình dị này đi. Cả hai đứa chị tin sẽ làm được- em... cám.. ơn... chị. Cám ơn chị rất nhiều- em gái khờ của chị!Cuộc nói chuyện giữa hai người, Tiết Hải đã nghe thấy hết, khiến hắn ngày càng thêm trân trọng cô và muốn dành cả đời này hy sinh cho cô hơnTối hôm đóPhu nhân mới đi du lịch về, bà mua rất nhiều món quà cho Thanh Thanh, "gu" thời trang của bà hết sức "cá tính" nên những mẫu bà chọn cho Thanh Thanh cũng không kém phần hấp dẫn. Khi đưa nó cho cô, bà dặn khi nào vào phòng tắm thay đồ mới được mở ra và chỉ mở khi đã thay hết đồ trên người. Thanh Thanh nghe theo lời "chỉ dẫn" đó mà không hề hay biết đó là "âm mưu"Khi đã thay hết đồ trên người, cô vội mở chiếc hộp được đóng gói kín ra, cô không tin vào mắt mình nữa. Trước mắt cô là những bộ váy ngũ "siêu" mỏng, có thể nhìn thấu hết cả thân thể. Lại còn có ren ở những chỗ "cần thiết" nữa chứ. Cô cười như đang khóc, không biết phải làm sao. Định thay lại bộ đồ cũ nhưng chẳng may làm rơi đến ướt hếtNửa tiếng đồng hồ loay hoay trong đó, cuối cùng Thanh Thanh cũng lấy hết can đảm bước ra. Tiết Hải không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, hình ảnh nõn nà của cô trực diện vào tầm nhìn của hắn, khiến hắn không khỏi ngồi yên- anh... anh... tự nhiên vào phòng mà không gõ cửa?- anh có. Nhưng chắc có lẽ em không nghe thấyVừa nói nhưng ánh mắt Tiết Hải lại không đứng yên một chỗ, hết đảo chổ này sang đến chổ khác làm Thanh Thanh không khỏi ngượng chín cả mặt. Cô lúng túng không xử lý kịp tình huống oái ăm này, lấy tay che đủ thứ nơi trên người- em cả gan dám khích anhNhanh chóng, Tiết Hải nằm trên người Thanh Thanh,mùi hương vừa mới tắm xong xộc thẳng lên tâm trí hắn- nếu như không "làm gì", chắc em sẽ nghĩ chồng em không phải là "đàn ông" rồi- anh... dừng tính cầm thú ấy lại ngayyyyy- bà xã, thời gian qua chúng ta chưa "động phòng" với nhau, bây giờ thì .....- không được! Tiết Hải làm bộ dạng đáng thương, hai mắt chớp chớp liên tục trước sự bất lực của Thanh Thanh. Cô không hiểu vì sao bản thân mình lại bị "mê đắm" bởi hành động này của hắn- đi mà... đi mà... bà xã, lại ăn anh đi- suỵt, anh nói to quá rồi đấy- bà xã.... lại ngay đi..... nhanh lên- không, hôm nay em không có hứng, anh tránh ra điTiết Hải không ngừng nổ lực nhưng hình như rơi vào tình trạng "vô vọng"... Không vì thế mà nãn lòng, Tiết Hải chuyển sang chế độ "dùng-bạo-lực-để -trấn-áp-tình-thế". Hắn nắm chặt khuôn mặt cô đối diện với mình, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, hành động này ngọt ngào, mãnh liệt đến lạ lùng. Hắn càng lúc càng tiến đến sâu hơn, đòi hỏi những điều nhiều hơn vậy- anh không...buồn chứ? sau này chúng ta sẽ trống trãi, cô đơn...- anh chỉ cần em ở bên anh là đủ... 

Nghe Tiết Vân nói thế, nước mắt Thanh Thanh rơi nhiều hơn. Đã biết bao lần cô dặn lòng không để bản thân phải gánh chịu những điều bên ngoài tác động vào dù là tệ đến thế nào. Lần này là lần duy nhất cô thất hứa với chính mình, cô tệ với bản thân cô nhiều quá

- có con sẽ chăm rất mệt, em không thấy Tiểu Ngạo sao? không một chút yên... Cứ thong dong rồi cùng nhau nắm tay đi qua hết những ngày tháng bình dị này đi. Cả hai đứa chị tin sẽ làm được

- em... cám.. ơn... chị. Cám ơn chị rất nhiều

- em gái khờ của chị!

Cuộc nói chuyện giữa hai người, Tiết Hải đã nghe thấy hết, khiến hắn ngày càng thêm trân trọng cô và muốn dành cả đời này hy sinh cho cô hơn

Tối hôm đó

Phu nhân mới đi du lịch về, bà mua rất nhiều món quà cho Thanh Thanh, "gu" thời trang của bà hết sức "cá tính" nên những mẫu bà chọn cho Thanh Thanh cũng không kém phần hấp dẫn. Khi đưa nó cho cô, bà dặn khi nào vào phòng tắm thay đồ mới được mở ra và chỉ mở khi đã thay hết đồ trên người. Thanh Thanh nghe theo lời "chỉ dẫn" đó mà không hề hay biết đó là "âm mưu"

Khi đã thay hết đồ trên người, cô vội mở chiếc hộp được đóng gói kín ra, cô không tin vào mắt mình nữa. Trước mắt cô là những bộ váy ngũ "siêu" mỏng, có thể nhìn thấu hết cả thân thể. Lại còn có ren ở những chỗ "cần thiết" nữa chứ. Cô cười như đang khóc, không biết phải làm sao. Định thay lại bộ đồ cũ nhưng chẳng may làm rơi đến ướt hết

Nửa tiếng đồng hồ loay hoay trong đó, cuối cùng Thanh Thanh cũng lấy hết can đảm bước ra. Tiết Hải không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, hình ảnh nõn nà của cô trực diện vào tầm nhìn của hắn, khiến hắn không khỏi ngồi yên

- anh... anh... tự nhiên vào phòng mà không gõ cửa?

- anh có. Nhưng chắc có lẽ em không nghe thấy

Vừa nói nhưng ánh mắt Tiết Hải lại không đứng yên một chỗ, hết đảo chổ này sang đến chổ khác làm Thanh Thanh không khỏi ngượng chín cả mặt. Cô lúng túng không xử lý kịp tình huống oái ăm này, lấy tay che đủ thứ nơi trên người

- em cả gan dám khích anh

Nhanh chóng, Tiết Hải nằm trên người Thanh Thanh,mùi hương vừa mới tắm xong xộc thẳng lên tâm trí hắn

- nếu như không "làm gì", chắc em sẽ nghĩ chồng em không phải là "đàn ông" rồi

- anh... dừng tính cầm thú ấy lại ngayyyyy

- bà xã, thời gian qua chúng ta chưa "động phòng" với nhau, bây giờ thì .....

- không được! 

Tiết Hải làm bộ dạng đáng thương, hai mắt chớp chớp liên tục trước sự bất lực của Thanh Thanh. Cô không hiểu vì sao bản thân mình lại bị "mê đắm" bởi hành động này của hắn

- đi mà... đi mà... bà xã, lại ăn anh đi

- suỵt, anh nói to quá rồi đấy

- bà xã.... lại ngay đi..... nhanh lên

- không, hôm nay em không có hứng, anh tránh ra đi

Tiết Hải không ngừng nổ lực nhưng hình như rơi vào tình trạng "vô vọng"... Không vì thế mà nãn lòng, Tiết Hải chuyển sang chế độ "dùng-bạo-lực-để -trấn-áp-tình-thế". Hắn nắm chặt khuôn mặt cô đối diện với mình, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, hành động này ngọt ngào, mãnh liệt đến lạ lùng. Hắn càng lúc càng tiến đến sâu hơn, đòi hỏi những điều nhiều hơn vậy

- anh không...buồn chứ? sau này chúng ta sẽ trống trãi, cô đơn...

- anh chỉ cần em ở bên anh là đủ... 

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… Nghe Tiết Vân nói thế, nước mắt Thanh Thanh rơi nhiều hơn. Đã biết bao lần cô dặn lòng không để bản thân phải gánh chịu những điều bên ngoài tác động vào dù là tệ đến thế nào. Lần này là lần duy nhất cô thất hứa với chính mình, cô tệ với bản thân cô nhiều quá- có con sẽ chăm rất mệt, em không thấy Tiểu Ngạo sao? không một chút yên... Cứ thong dong rồi cùng nhau nắm tay đi qua hết những ngày tháng bình dị này đi. Cả hai đứa chị tin sẽ làm được- em... cám.. ơn... chị. Cám ơn chị rất nhiều- em gái khờ của chị!Cuộc nói chuyện giữa hai người, Tiết Hải đã nghe thấy hết, khiến hắn ngày càng thêm trân trọng cô và muốn dành cả đời này hy sinh cho cô hơnTối hôm đóPhu nhân mới đi du lịch về, bà mua rất nhiều món quà cho Thanh Thanh, "gu" thời trang của bà hết sức "cá tính" nên những mẫu bà chọn cho Thanh Thanh cũng không kém phần hấp dẫn. Khi đưa nó cho cô, bà dặn khi nào vào phòng tắm thay đồ mới được mở ra và chỉ mở khi đã thay hết đồ trên người. Thanh Thanh nghe theo lời "chỉ dẫn" đó mà không hề hay biết đó là "âm mưu"Khi đã thay hết đồ trên người, cô vội mở chiếc hộp được đóng gói kín ra, cô không tin vào mắt mình nữa. Trước mắt cô là những bộ váy ngũ "siêu" mỏng, có thể nhìn thấu hết cả thân thể. Lại còn có ren ở những chỗ "cần thiết" nữa chứ. Cô cười như đang khóc, không biết phải làm sao. Định thay lại bộ đồ cũ nhưng chẳng may làm rơi đến ướt hếtNửa tiếng đồng hồ loay hoay trong đó, cuối cùng Thanh Thanh cũng lấy hết can đảm bước ra. Tiết Hải không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, hình ảnh nõn nà của cô trực diện vào tầm nhìn của hắn, khiến hắn không khỏi ngồi yên- anh... anh... tự nhiên vào phòng mà không gõ cửa?- anh có. Nhưng chắc có lẽ em không nghe thấyVừa nói nhưng ánh mắt Tiết Hải lại không đứng yên một chỗ, hết đảo chổ này sang đến chổ khác làm Thanh Thanh không khỏi ngượng chín cả mặt. Cô lúng túng không xử lý kịp tình huống oái ăm này, lấy tay che đủ thứ nơi trên người- em cả gan dám khích anhNhanh chóng, Tiết Hải nằm trên người Thanh Thanh,mùi hương vừa mới tắm xong xộc thẳng lên tâm trí hắn- nếu như không "làm gì", chắc em sẽ nghĩ chồng em không phải là "đàn ông" rồi- anh... dừng tính cầm thú ấy lại ngayyyyy- bà xã, thời gian qua chúng ta chưa "động phòng" với nhau, bây giờ thì .....- không được! Tiết Hải làm bộ dạng đáng thương, hai mắt chớp chớp liên tục trước sự bất lực của Thanh Thanh. Cô không hiểu vì sao bản thân mình lại bị "mê đắm" bởi hành động này của hắn- đi mà... đi mà... bà xã, lại ăn anh đi- suỵt, anh nói to quá rồi đấy- bà xã.... lại ngay đi..... nhanh lên- không, hôm nay em không có hứng, anh tránh ra điTiết Hải không ngừng nổ lực nhưng hình như rơi vào tình trạng "vô vọng"... Không vì thế mà nãn lòng, Tiết Hải chuyển sang chế độ "dùng-bạo-lực-để -trấn-áp-tình-thế". Hắn nắm chặt khuôn mặt cô đối diện với mình, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, hành động này ngọt ngào, mãnh liệt đến lạ lùng. Hắn càng lúc càng tiến đến sâu hơn, đòi hỏi những điều nhiều hơn vậy- anh không...buồn chứ? sau này chúng ta sẽ trống trãi, cô đơn...- anh chỉ cần em ở bên anh là đủ... 

Chương 46: DIỄN BIẾN (3)