Tác giả:

Đêm tối thê lương. Canh ba vừa qua, bờ sông Đại Giang liền nổi lên một tầng sương trắng mờ. Sương mù chậm rãi tràn qua bờ sông, leo lên thuyền lớn, trèo lên mái nhà, lặng lẽ bay vào thành. Chẳng mấy chốc sương mù đã phủ kín cánh buồm, mây che trăng, trong ngoài thành Dương Châu đều bị mây mù bao phủ, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có tiếng nước gợn sóng khe khẽ vang. Trên đường cái, ngoại trừ phu canh tuần tra ban đêm thì ngay cả tiếng mèo kêu cũng không thấy. Cốc… Cốc… Cốc… Lão phu canh kéo chặt quần áo, một nhanh hai chậm gõ dùi trúc vào cái chiêng trong tay, vừa đi trên đường gạch đá ươn ướt, vừa cao giọng hô lời nhắc nhở đêm nào cũng như đêm nào. “Trời hanh vật khô… Cẩn thận củi lửa…” Mặc dù lão không biết trời lạnh ẩm ướt này có cái gì cháy được, nhưng công việc chính là công việc, cho dù tất cả mọi người trong thành ngủ chổng mông lên trời, lão vẫn phải hô, vẫn phải đi tuần. Chỉ có điều sương mù tối dày thật đấy, nếu không phải con đường canh tuần này lão đã đi vô số lần thì…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...