Ba năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất…
Chương 20
Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănBa năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất… “Chúng tôi chia tay rồi! Tôi không biết dạo này em ấy sống thế nào. Em ấy cũng không liên lạc với tôi. Mãi cho đến kia cập trạng thái kia. Rồi rồi rồi. Tôi nhận lỗi với các người. Em ấy đi đâu rồi? Tôi đang đi tìm em ấy. Anh nói cho tôi được không?”Mặt mày của anh chàng kia bực dọc: “Ngay cả tôi, cậu ấy dọn đi còn không nói. Nói là tìm nơi trọ trước đã. Anh có giỏi thì anh đi tìm đi. Dù gì cũng đừng có đến nữa, đến nữa tôi đánh chết anh.”“Rầm!”Cánh cửa to lớn đóng lại.Trần Mật đành phải về nhà. Vì sao thật sự bản thân chẳng làm gì cả, vậy mà lại cảm thấy mệt mỏi thế này? Trần Mật rửa mặt qua loa, anh chuẩn bị đi tắm, sau đó đi ngủ. Trước khi ngủ, anh quen tay cập nhật bảng tin trong Wechat, kéo xuống một cái…Vậy mà nhận được tin nhắn của Lục Dịch Phi gửi đến.“Xin lỗi. Ban nãy em đang họp, mở chế độ im lặng nên không nghe thấy. Công việc khá bận bịu, có việc thì nhắn lại nhé! Cảm ơn!”Thời gian gửi đến là lúc Trần Mật đang lái xe nên anh không có để ý đến tin nhắn này.Trần Mật thở dài, anh bấm gọi cho Lục Dịch Phi.Lần này cuối cùng cũng gọi được. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi anh và cậu chia tay, anh chủ động liên lạc với cậu, đồng thời có thể liên lạc được cho cậu.“Alo. Trần Mật. Xin chào. Đã lâu không gặp. Hôm nay anh gọi cho em có chuyện gì thế?”Đầu dây bên kia Lục Dịch Phi xử sự vô cùng hờ hững. Điều này khiến Trần Mật hơi khó chịu.“Chẳng lẽ không phải em muốn nói gì với anh sao? Nhờ ơn nhờ phước của em mà những người quen chúng ta đều nghĩ anh là kẻ bội bạc chia tay em, làm em tự tử. Em nhìn bình luận bên dưới của những người kia đi, cả đám đều mắng anh là đồ đểu cáng đấy!”Trần Mật nói ra những điều anh bực bội. Anh còn để lại chút mặt mũi cho Lục Dịch Phi, không nói ra chuyện bạn cậu ấy cư xử thô lỗ với anh.Lục Dịch Phi thẳng thắn nói xin lỗi: “Xin lỗi. Em không biết bọn họ sẽ nói anh như thế. Em biết bài viết kia không nên đăng lên, là lỗi của em. Cho nên sau khi tỉnh em đã xóa ngay. Em… Em tưởng anh chặn em rồi nên… Chỉ muốn gác nhanh chuyện này sang một bên, không nói với anh, nghĩ rằng anh không biết… Chi bằng… Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”Ha ha. Tưởng anh không biết. Trần Mật chỉ cảm thấy nực cười. Cho dù xóa kết bạn, người khác cũng sẽ nhìn thấy những bình luận này, người khác cũng sẽ nói cho anh biết mà! Kiểu tự lừa dối mình này của Lục Dịch Phi cố tình à?
“Chúng tôi chia tay rồi! Tôi không biết dạo này em ấy sống thế nào. Em ấy cũng không liên lạc với tôi. Mãi cho đến kia cập trạng thái kia. Rồi rồi rồi. Tôi nhận lỗi với các người. Em ấy đi đâu rồi? Tôi đang đi tìm em ấy. Anh nói cho tôi được không?”
Mặt mày của anh chàng kia bực dọc: “Ngay cả tôi, cậu ấy dọn đi còn không nói. Nói là tìm nơi trọ trước đã. Anh có giỏi thì anh đi tìm đi. Dù gì cũng đừng có đến nữa, đến nữa tôi đánh chết anh.”
“Rầm!”
Cánh cửa to lớn đóng lại.
Trần Mật đành phải về nhà. Vì sao thật sự bản thân chẳng làm gì cả, vậy mà lại cảm thấy mệt mỏi thế này? Trần Mật rửa mặt qua loa, anh chuẩn bị đi tắm, sau đó đi ngủ. Trước khi ngủ, anh quen tay cập nhật bảng tin trong Wechat, kéo xuống một cái…
Vậy mà nhận được tin nhắn của Lục Dịch Phi gửi đến.
“Xin lỗi. Ban nãy em đang họp, mở chế độ im lặng nên không nghe thấy. Công việc khá bận bịu, có việc thì nhắn lại nhé! Cảm ơn!”
Thời gian gửi đến là lúc Trần Mật đang lái xe nên anh không có để ý đến tin nhắn này.
Trần Mật thở dài, anh bấm gọi cho Lục Dịch Phi.
Lần này cuối cùng cũng gọi được. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi anh và cậu chia tay, anh chủ động liên lạc với cậu, đồng thời có thể liên lạc được cho cậu.
“Alo. Trần Mật. Xin chào. Đã lâu không gặp. Hôm nay anh gọi cho em có chuyện gì thế?”
Đầu dây bên kia Lục Dịch Phi xử sự vô cùng hờ hững. Điều này khiến Trần Mật hơi khó chịu.
“Chẳng lẽ không phải em muốn nói gì với anh sao? Nhờ ơn nhờ phước của em mà những người quen chúng ta đều nghĩ anh là kẻ bội bạc chia tay em, làm em tự tử. Em nhìn bình luận bên dưới của những người kia đi, cả đám đều mắng anh là đồ đểu cáng đấy!”
Trần Mật nói ra những điều anh bực bội. Anh còn để lại chút mặt mũi cho Lục Dịch Phi, không nói ra chuyện bạn cậu ấy cư xử thô lỗ với anh.
Lục Dịch Phi thẳng thắn nói xin lỗi: “Xin lỗi. Em không biết bọn họ sẽ nói anh như thế. Em biết bài viết kia không nên đăng lên, là lỗi của em. Cho nên sau khi tỉnh em đã xóa ngay. Em… Em tưởng anh chặn em rồi nên… Chỉ muốn gác nhanh chuyện này sang một bên, không nói với anh, nghĩ rằng anh không biết… Chi bằng… Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Ha ha. Tưởng anh không biết. Trần Mật chỉ cảm thấy nực cười. Cho dù xóa kết bạn, người khác cũng sẽ nhìn thấy những bình luận này, người khác cũng sẽ nói cho anh biết mà! Kiểu tự lừa dối mình này của Lục Dịch Phi cố tình à?
Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănBa năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất… “Chúng tôi chia tay rồi! Tôi không biết dạo này em ấy sống thế nào. Em ấy cũng không liên lạc với tôi. Mãi cho đến kia cập trạng thái kia. Rồi rồi rồi. Tôi nhận lỗi với các người. Em ấy đi đâu rồi? Tôi đang đi tìm em ấy. Anh nói cho tôi được không?”Mặt mày của anh chàng kia bực dọc: “Ngay cả tôi, cậu ấy dọn đi còn không nói. Nói là tìm nơi trọ trước đã. Anh có giỏi thì anh đi tìm đi. Dù gì cũng đừng có đến nữa, đến nữa tôi đánh chết anh.”“Rầm!”Cánh cửa to lớn đóng lại.Trần Mật đành phải về nhà. Vì sao thật sự bản thân chẳng làm gì cả, vậy mà lại cảm thấy mệt mỏi thế này? Trần Mật rửa mặt qua loa, anh chuẩn bị đi tắm, sau đó đi ngủ. Trước khi ngủ, anh quen tay cập nhật bảng tin trong Wechat, kéo xuống một cái…Vậy mà nhận được tin nhắn của Lục Dịch Phi gửi đến.“Xin lỗi. Ban nãy em đang họp, mở chế độ im lặng nên không nghe thấy. Công việc khá bận bịu, có việc thì nhắn lại nhé! Cảm ơn!”Thời gian gửi đến là lúc Trần Mật đang lái xe nên anh không có để ý đến tin nhắn này.Trần Mật thở dài, anh bấm gọi cho Lục Dịch Phi.Lần này cuối cùng cũng gọi được. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi anh và cậu chia tay, anh chủ động liên lạc với cậu, đồng thời có thể liên lạc được cho cậu.“Alo. Trần Mật. Xin chào. Đã lâu không gặp. Hôm nay anh gọi cho em có chuyện gì thế?”Đầu dây bên kia Lục Dịch Phi xử sự vô cùng hờ hững. Điều này khiến Trần Mật hơi khó chịu.“Chẳng lẽ không phải em muốn nói gì với anh sao? Nhờ ơn nhờ phước của em mà những người quen chúng ta đều nghĩ anh là kẻ bội bạc chia tay em, làm em tự tử. Em nhìn bình luận bên dưới của những người kia đi, cả đám đều mắng anh là đồ đểu cáng đấy!”Trần Mật nói ra những điều anh bực bội. Anh còn để lại chút mặt mũi cho Lục Dịch Phi, không nói ra chuyện bạn cậu ấy cư xử thô lỗ với anh.Lục Dịch Phi thẳng thắn nói xin lỗi: “Xin lỗi. Em không biết bọn họ sẽ nói anh như thế. Em biết bài viết kia không nên đăng lên, là lỗi của em. Cho nên sau khi tỉnh em đã xóa ngay. Em… Em tưởng anh chặn em rồi nên… Chỉ muốn gác nhanh chuyện này sang một bên, không nói với anh, nghĩ rằng anh không biết… Chi bằng… Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”Ha ha. Tưởng anh không biết. Trần Mật chỉ cảm thấy nực cười. Cho dù xóa kết bạn, người khác cũng sẽ nhìn thấy những bình luận này, người khác cũng sẽ nói cho anh biết mà! Kiểu tự lừa dối mình này của Lục Dịch Phi cố tình à?