Ba năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất…
Chương 23
Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănBa năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất… Trần Mật nghĩ đến chuyện cũ thì cực kỳ đau thương.Nhiều năm tháng trong quá khứ đến nay, hồi tưởng lại lần đầu tiên mới gặp, khắc sâu nhất chính là ký ức tươi đẹp.Thực ra, lúc đó, Lục Dịch Phi đã bộc lộ ra rất nhiều điều tỉ mỉ.Ví dụ như lên phòng tắm hơn nửa tiếng khiến Trần Mật lo lắng da của cậu sắp bị chà rách.Lại ví dụ như, sau khi khi về đến ký túc xá, Lục Dịch Phi khăng khăng nhất định phải trả tiền cho Trần Mật. Tuy lúc đó trong người của cậu không có nhiều tiền mặt như vậy nhưng cậu thà vay tiền bạn học cũng phải trả tiền cho Trần Mật. Dù biết rằng Trần Mật là con nhà giàu, có tiền lại sống xa hoa.Nhưng lúc ấy, Trần Mật không nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì anh đã bị vẻ đẹp của cậu làm chếnh choáng đầu óc. Vậy nên cậu thiếu niên xinh đẹp hoàn toàn tốt đẹp.Cuối cùng, những điều xa cách nhỏ bé kia dồn lại thành một con kênh vắt ngang không thể nào vượt qua.Thôi quên đi. Có lúc gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay. “Hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng thì anh cũng không phải quan tâm đến cậu nữa.Thật ra, Trần Mật vẫn hơi hụt hẫng. Dựa vào lời kể lể của bạn của Lục Dịch Phi, không phải cậu vẫn còn đang rất đau khổ, rất rầu rĩ, rất muốn quy lại sao? Nếu những dòng chữ và hình ảnh đính kèm trên trang cá nhân lúc chia tay nhau chỉ là cách để xoay chuyển tình thế thì tốt rồi. Vậy thì tại sao không hối hận cầu xin tha thứ chứ? Nếu như em ấy khóc lóc, ôm đùi Trần Mật nói em chẳng thể nào sống thiếu anh, không có anh em chết mất, sau này em sẽ nghe lời anh, anh tha thứ em đi, còn rơi thêm mấy giọt nước mắt, có khi anh thật sự sẽ mềm lòng mà đồng ý.Chỉ là vì sao, vì sao là uống rượu say nên đầu óc không tỉnh táo…Vân vân…Trần Mật cảm thấy lạnh hết sống lưng.Đúng vậy. Anh hiểu rất rõ Lục Dịch Phi. Lục Dịch Phi uống rất dễ say, vừa uống say đã dễ dàng buông thả bản thân. Nhưng cậu biết giới hạn cuối cùng của mình, cho nên sau khi quen nhau, cậu gần như uống rượu rất ít.Tại sao lần nay lại muốn uống say… Sau đó nói trước việc bản thân sẽ tự tử, suy nghĩ kỹ lưỡng, cực kỳ lo sợ.Lục Dịch Phi như vậy khiến anh không an tâm.Trần Mật dúi đầu lao thẳng ra khỏi phòng, anh trực tiếp lái xe đến công ty của Lục Dịch Phi.
Trần Mật nghĩ đến chuyện cũ thì cực kỳ đau thương.
Nhiều năm tháng trong quá khứ đến nay, hồi tưởng lại lần đầu tiên mới gặp, khắc sâu nhất chính là ký ức tươi đẹp.
Thực ra, lúc đó, Lục Dịch Phi đã bộc lộ ra rất nhiều điều tỉ mỉ.
Ví dụ như lên phòng tắm hơn nửa tiếng khiến Trần Mật lo lắng da của cậu sắp bị chà rách.
Lại ví dụ như, sau khi khi về đến ký túc xá, Lục Dịch Phi khăng khăng nhất định phải trả tiền cho Trần Mật. Tuy lúc đó trong người của cậu không có nhiều tiền mặt như vậy nhưng cậu thà vay tiền bạn học cũng phải trả tiền cho Trần Mật. Dù biết rằng Trần Mật là con nhà giàu, có tiền lại sống xa hoa.
Nhưng lúc ấy, Trần Mật không nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì anh đã bị vẻ đẹp của cậu làm chếnh choáng đầu óc. Vậy nên cậu thiếu niên xinh đẹp hoàn toàn tốt đẹp.
Cuối cùng, những điều xa cách nhỏ bé kia dồn lại thành một con kênh vắt ngang không thể nào vượt qua.
Thôi quên đi. Có lúc gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay. “Hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng thì anh cũng không phải quan tâm đến cậu nữa.
Thật ra, Trần Mật vẫn hơi hụt hẫng. Dựa vào lời kể lể của bạn của Lục Dịch Phi, không phải cậu vẫn còn đang rất đau khổ, rất rầu rĩ, rất muốn quy lại sao? Nếu những dòng chữ và hình ảnh đính kèm trên trang cá nhân lúc chia tay nhau chỉ là cách để xoay chuyển tình thế thì tốt rồi. Vậy thì tại sao không hối hận cầu xin tha thứ chứ? Nếu như em ấy khóc lóc, ôm đùi Trần Mật nói em chẳng thể nào sống thiếu anh, không có anh em chết mất, sau này em sẽ nghe lời anh, anh tha thứ em đi, còn rơi thêm mấy giọt nước mắt, có khi anh thật sự sẽ mềm lòng mà đồng ý.
Chỉ là vì sao, vì sao là uống rượu say nên đầu óc không tỉnh táo…
Vân vân…
Trần Mật cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Đúng vậy. Anh hiểu rất rõ Lục Dịch Phi. Lục Dịch Phi uống rất dễ say, vừa uống say đã dễ dàng buông thả bản thân. Nhưng cậu biết giới hạn cuối cùng của mình, cho nên sau khi quen nhau, cậu gần như uống rượu rất ít.
Tại sao lần nay lại muốn uống say… Sau đó nói trước việc bản thân sẽ tự tử, suy nghĩ kỹ lưỡng, cực kỳ lo sợ.
Lục Dịch Phi như vậy khiến anh không an tâm.
Trần Mật dúi đầu lao thẳng ra khỏi phòng, anh trực tiếp lái xe đến công ty của Lục Dịch Phi.
Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănBa năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất… Trần Mật nghĩ đến chuyện cũ thì cực kỳ đau thương.Nhiều năm tháng trong quá khứ đến nay, hồi tưởng lại lần đầu tiên mới gặp, khắc sâu nhất chính là ký ức tươi đẹp.Thực ra, lúc đó, Lục Dịch Phi đã bộc lộ ra rất nhiều điều tỉ mỉ.Ví dụ như lên phòng tắm hơn nửa tiếng khiến Trần Mật lo lắng da của cậu sắp bị chà rách.Lại ví dụ như, sau khi khi về đến ký túc xá, Lục Dịch Phi khăng khăng nhất định phải trả tiền cho Trần Mật. Tuy lúc đó trong người của cậu không có nhiều tiền mặt như vậy nhưng cậu thà vay tiền bạn học cũng phải trả tiền cho Trần Mật. Dù biết rằng Trần Mật là con nhà giàu, có tiền lại sống xa hoa.Nhưng lúc ấy, Trần Mật không nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì anh đã bị vẻ đẹp của cậu làm chếnh choáng đầu óc. Vậy nên cậu thiếu niên xinh đẹp hoàn toàn tốt đẹp.Cuối cùng, những điều xa cách nhỏ bé kia dồn lại thành một con kênh vắt ngang không thể nào vượt qua.Thôi quên đi. Có lúc gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay. “Hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng thì anh cũng không phải quan tâm đến cậu nữa.Thật ra, Trần Mật vẫn hơi hụt hẫng. Dựa vào lời kể lể của bạn của Lục Dịch Phi, không phải cậu vẫn còn đang rất đau khổ, rất rầu rĩ, rất muốn quy lại sao? Nếu những dòng chữ và hình ảnh đính kèm trên trang cá nhân lúc chia tay nhau chỉ là cách để xoay chuyển tình thế thì tốt rồi. Vậy thì tại sao không hối hận cầu xin tha thứ chứ? Nếu như em ấy khóc lóc, ôm đùi Trần Mật nói em chẳng thể nào sống thiếu anh, không có anh em chết mất, sau này em sẽ nghe lời anh, anh tha thứ em đi, còn rơi thêm mấy giọt nước mắt, có khi anh thật sự sẽ mềm lòng mà đồng ý.Chỉ là vì sao, vì sao là uống rượu say nên đầu óc không tỉnh táo…Vân vân…Trần Mật cảm thấy lạnh hết sống lưng.Đúng vậy. Anh hiểu rất rõ Lục Dịch Phi. Lục Dịch Phi uống rất dễ say, vừa uống say đã dễ dàng buông thả bản thân. Nhưng cậu biết giới hạn cuối cùng của mình, cho nên sau khi quen nhau, cậu gần như uống rượu rất ít.Tại sao lần nay lại muốn uống say… Sau đó nói trước việc bản thân sẽ tự tử, suy nghĩ kỹ lưỡng, cực kỳ lo sợ.Lục Dịch Phi như vậy khiến anh không an tâm.Trần Mật dúi đầu lao thẳng ra khỏi phòng, anh trực tiếp lái xe đến công ty của Lục Dịch Phi.