Ba năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất…

Chương 26

Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănBa năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất… Lục Dịch Phi lắc đầu: ” Cảm ơn anh quan tâm đến sức khỏe của em. Nhưng cơ thể của em, em rõ ràng nhất. Không sao đâu. Trần Mật, anh là người tốt. Em hiểu mà. Anh không phải nói nữa đâu.”Sự quan tâm ân cần nhận được sự đối xử thờ ơ như vậy, Trần Mật tức tối. Anh dường như muốn nói cho Lục Dịch Phi, đều là do cậu gây nên rắc rối, hai tôi bị bạn cùng phòng của cậu đấm một cái, bây giờ trên mặt vẫn còn hơi sưng đó cậu không nhìn thấy hả.Nhưng Trần Mật cũng không nói ra. Nếu thật sự nói ra, chẳng khác nào oán giận Lục Dịch Phi, mà đối với chuyện này, Lục Dịch Phi vốn chẳng biết chuyện gì. Nếu cứ trách móc cậu như vậy thì đáng cho lắm. Anh không phải người sẽ trách móc người vô tội.“Vậy em đi làm việc đây!” Lục Dịch Phi thấy Trần Mật không trả lời, cậu bèn quay lại tiếp tục sửa bản vẽ.Không.Đây không phải là điều Trần Mật muốn.Trần Mật hi vọng Lục Dịch Phi có thể dựa người vào trong lồng ngực của anh, khóc lóc nói vẫn chưa thể rời anh được, khóc lóc xin quay lại. Như vậy thì anh có thể thuận nước đẩy thuyền đồng ý. Sau đó, anh sẽ đè Lục Dịch Phi lên bàn mà đ* ná thở. Có trời mới biết anh muốn làm trong văn phòng lâu lắm rồi, ngay tại lúc này, cái dục vọng này đã đạt đến đỉnh điểm.Thế nên Trần Mật chỉ hạ cái tôi, nói quay lại với cậu: “Bé Lục. Đừng chịu đựng nữa. Trở về đi, trở về bên cạnh anh. Chúng ta vẫn hòa hợp như trước đây. Em đừng bướng bỉnh nữa, được không?”Cơ thể của Lục Dịch Phi run lên.Sau đó cậu đứng lên, ánh mắt xót xa nhìn Trần Mật: “Em… Em không trở về được.”“Bé Lục, em nói gì cơ?”Mắt của Lục Dịch Phi nhìn xuống: “Em biết lý do tại sao chúng ta chia tay… Nhưng rất xin lỗi… Anh mong em sửa đổi tính cách, không có cách nào tốt hơn được. Trần Mật. Em bị bệnh, bệnh rất khó chữa. Vì vậy, trong tương lai nó sẽ chỉ ngày càng trở nên nhiều năng lượng tiêu cực hơn, càng ngày càng không thể hòa hợp với anh, anh muốn em làm, một chút em cũng không thể nào làm được, mà nó sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ở bên em rất đau khổ. Đối với bất cứ ai cũng là tra tấn. Vậy nên em không thể trở về bên anh, em không thể ở bên bất cứ người nào khác được nữa. Em sẽ gây rắc rối cho tất cả mọi người… Đúng. Ngày đó là em tự sát. Nhưng em đã khiến bạn cùng phòng là Dương sợ hãi. Cả đêm em ấy không dám chợp mắt đưa em đến bệnh viện, chăm sóc em… Em… Em ở một chỗ với người khác sẽ làm người ta gặp rắc rối. Cho nên anh cứ để em một mình là tốt rồi. Một mình rời xa cộng đồng là tốt rồi.”“Cứ thế sao được. Em sẽ càng ngày càng lầm lũi, không phải càng tiêu cực hơn ư?”Lục Dịch Phi che mắt của mình lại: “Cho nên em đang đấu tranh với bản thân, em… Em uống thuốc, em đọc sách…. Tự em cân bằng cảm xúc hỗn loạn của mình… Em đã đăng ký một chuyến hành hương với đoàn lữ hành. Em cũng đang nỗ lực, cố gắng đấu tranh một mình với căn bệnh kỳ quái này.”Mặc dù Lục Dịch Phi không nói thẳng nhưng Trần Mật đã đoán được cậu bị bệnh gì. Bệnh trầm cảm, loại bệnh tinh thần này thực sự rất khó chữa trị và còn có thể mang lại nỗi đau lớn cho gia đình.“Hay là để anh đưa em đi? Anh biết vài bác sỹ chữa bệnh tâm thần rất giỏi, bọn họ sẽ…”Lục Dịch Phi lắc đầu, cậu cười mếu máo mà nói: “Trần Mật. Bây giờ có phải trong lòng anh coi em là một người bị bệnh tâm thần vô cùng đáng thương rồi không?Cảm ơn anh. Em biết anh là người tốt. Nhưng em không cần sự thương hại của anh, em không mong anh chỉ thương hại em nên mới đưa ra lời quay lại với em. Đối với cả hai chúng ta, như vậy chỉ là đang tra tấn nhau thôi. Vậy nên, Trần Mật, xin anh, để em, tự do được không?”Trần Mật thấy mình khuyên như không có hiệu quả, anh đành trở về một mình.Sau đó, anh cũng không đi gặp Lục Dịch Phi nữa. Nhưng anh vẫn luôn quan tâm trang cá nhân trên Wechat của cậu.Về sau, Lục Dịch Phi cũng đăng rất ít ảnh và trạng thái tiêu cực, có phải do anh thuyết phục hay không? Tóm lại, bạn trai cũ không sau thì tốt rồi.Mấy tháng sau, Trần Mật nhìn thấy Lục Dịch Phi đăng ảnh tự sướng, trong ảnh, vẻ mặt của cậu hồng hào, bên ngoài mặc một bộ đồ thể thao ngoài trời, người cũng trần đầy năng lượng hơn.Chữ viết là “Cuối cùng lên đường đi du lịch, cung điện Potala, tôi đến rồi đây!”Tốt quá rồi! Cuối cùng bạn trai cũ cũng bước ra khỏi bóng ma. Trần Mật vô cùng vui mừng, anh lặng lẽ nhấn một nút tán thành.

Lục Dịch Phi lắc đầu: ” Cảm ơn anh quan tâm đến sức khỏe của em. Nhưng cơ thể của em, em rõ ràng nhất. Không sao đâu. Trần Mật, anh là người tốt. Em hiểu mà. Anh không phải nói nữa đâu.”

Sự quan tâm ân cần nhận được sự đối xử thờ ơ như vậy, Trần Mật tức tối. Anh dường như muốn nói cho Lục Dịch Phi, đều là do cậu gây nên rắc rối, hai tôi bị bạn cùng phòng của cậu đấm một cái, bây giờ trên mặt vẫn còn hơi sưng đó cậu không nhìn thấy hả.

Nhưng Trần Mật cũng không nói ra. Nếu thật sự nói ra, chẳng khác nào oán giận Lục Dịch Phi, mà đối với chuyện này, Lục Dịch Phi vốn chẳng biết chuyện gì. Nếu cứ trách móc cậu như vậy thì đáng cho lắm. Anh không phải người sẽ trách móc người vô tội.

“Vậy em đi làm việc đây!” Lục Dịch Phi thấy Trần Mật không trả lời, cậu bèn quay lại tiếp tục sửa bản vẽ.

Không.

Đây không phải là điều Trần Mật muốn.

Trần Mật hi vọng Lục Dịch Phi có thể dựa người vào trong lồng ngực của anh, khóc lóc nói vẫn chưa thể rời anh được, khóc lóc xin quay lại. Như vậy thì anh có thể thuận nước đẩy thuyền đồng ý. Sau đó, anh sẽ đè Lục Dịch Phi lên bàn mà đ* ná thở. Có trời mới biết anh muốn làm trong văn phòng lâu lắm rồi, ngay tại lúc này, cái dục vọng này đã đạt đến đỉnh điểm.

Thế nên Trần Mật chỉ hạ cái tôi, nói quay lại với cậu: “Bé Lục. Đừng chịu đựng nữa. Trở về đi, trở về bên cạnh anh. Chúng ta vẫn hòa hợp như trước đây. Em đừng bướng bỉnh nữa, được không?”

Cơ thể của Lục Dịch Phi run lên.

Sau đó cậu đứng lên, ánh mắt xót xa nhìn Trần Mật: “Em… Em không trở về được.”

“Bé Lục, em nói gì cơ?”

Mắt của Lục Dịch Phi nhìn xuống: “Em biết lý do tại sao chúng ta chia tay… Nhưng rất xin lỗi… Anh mong em sửa đổi tính cách, không có cách nào tốt hơn được. Trần Mật. Em bị bệnh, bệnh rất khó chữa. Vì vậy, trong tương lai nó sẽ chỉ ngày càng trở nên nhiều năng lượng tiêu cực hơn, càng ngày càng không thể hòa hợp với anh, anh muốn em làm, một chút em cũng không thể nào làm được, mà nó sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ở bên em rất đau khổ. Đối với bất cứ ai cũng là tra tấn. Vậy nên em không thể trở về bên anh, em không thể ở bên bất cứ người nào khác được nữa. Em sẽ gây rắc rối cho tất cả mọi người… Đúng. Ngày đó là em tự sát. Nhưng em đã khiến bạn cùng phòng là Dương sợ hãi. Cả đêm em ấy không dám chợp mắt đưa em đến bệnh viện, chăm sóc em… Em… Em ở một chỗ với người khác sẽ làm người ta gặp rắc rối. Cho nên anh cứ để em một mình là tốt rồi. Một mình rời xa cộng đồng là tốt rồi.”

“Cứ thế sao được. Em sẽ càng ngày càng lầm lũi, không phải càng tiêu cực hơn ư?”

Lục Dịch Phi che mắt của mình lại: “Cho nên em đang đấu tranh với bản thân, em… Em uống thuốc, em đọc sách…. Tự em cân bằng cảm xúc hỗn loạn của mình… Em đã đăng ký một chuyến hành hương với đoàn lữ hành. Em cũng đang nỗ lực, cố gắng đấu tranh một mình với căn bệnh kỳ quái này.”

Mặc dù Lục Dịch Phi không nói thẳng nhưng Trần Mật đã đoán được cậu bị bệnh gì. Bệnh trầm cảm, loại bệnh tinh thần này thực sự rất khó chữa trị và còn có thể mang lại nỗi đau lớn cho gia đình.

“Hay là để anh đưa em đi? Anh biết vài bác sỹ chữa bệnh tâm thần rất giỏi, bọn họ sẽ…”

Lục Dịch Phi lắc đầu, cậu cười mếu máo mà nói: “Trần Mật. Bây giờ có phải trong lòng anh coi em là một người bị bệnh tâm thần vô cùng đáng thương rồi không?Cảm ơn anh. Em biết anh là người tốt. Nhưng em không cần sự thương hại của anh, em không mong anh chỉ thương hại em nên mới đưa ra lời quay lại với em. Đối với cả hai chúng ta, như vậy chỉ là đang tra tấn nhau thôi. Vậy nên, Trần Mật, xin anh, để em, tự do được không?”

Trần Mật thấy mình khuyên như không có hiệu quả, anh đành trở về một mình.

Sau đó, anh cũng không đi gặp Lục Dịch Phi nữa. Nhưng anh vẫn luôn quan tâm trang cá nhân trên Wechat của cậu.

Về sau, Lục Dịch Phi cũng đăng rất ít ảnh và trạng thái tiêu cực, có phải do anh thuyết phục hay không? Tóm lại, bạn trai cũ không sau thì tốt rồi.

Mấy tháng sau, Trần Mật nhìn thấy Lục Dịch Phi đăng ảnh tự sướng, trong ảnh, vẻ mặt của cậu hồng hào, bên ngoài mặc một bộ đồ thể thao ngoài trời, người cũng trần đầy năng lượng hơn.

Chữ viết là “Cuối cùng lên đường đi du lịch, cung điện Potala, tôi đến rồi đây!”

Tốt quá rồi! Cuối cùng bạn trai cũ cũng bước ra khỏi bóng ma. Trần Mật vô cùng vui mừng, anh lặng lẽ nhấn một nút tán thành.

Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănBa năm trước. “Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến 21 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!” Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ. Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng. “Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?” “Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!” Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn. Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, 20 tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất… Lục Dịch Phi lắc đầu: ” Cảm ơn anh quan tâm đến sức khỏe của em. Nhưng cơ thể của em, em rõ ràng nhất. Không sao đâu. Trần Mật, anh là người tốt. Em hiểu mà. Anh không phải nói nữa đâu.”Sự quan tâm ân cần nhận được sự đối xử thờ ơ như vậy, Trần Mật tức tối. Anh dường như muốn nói cho Lục Dịch Phi, đều là do cậu gây nên rắc rối, hai tôi bị bạn cùng phòng của cậu đấm một cái, bây giờ trên mặt vẫn còn hơi sưng đó cậu không nhìn thấy hả.Nhưng Trần Mật cũng không nói ra. Nếu thật sự nói ra, chẳng khác nào oán giận Lục Dịch Phi, mà đối với chuyện này, Lục Dịch Phi vốn chẳng biết chuyện gì. Nếu cứ trách móc cậu như vậy thì đáng cho lắm. Anh không phải người sẽ trách móc người vô tội.“Vậy em đi làm việc đây!” Lục Dịch Phi thấy Trần Mật không trả lời, cậu bèn quay lại tiếp tục sửa bản vẽ.Không.Đây không phải là điều Trần Mật muốn.Trần Mật hi vọng Lục Dịch Phi có thể dựa người vào trong lồng ngực của anh, khóc lóc nói vẫn chưa thể rời anh được, khóc lóc xin quay lại. Như vậy thì anh có thể thuận nước đẩy thuyền đồng ý. Sau đó, anh sẽ đè Lục Dịch Phi lên bàn mà đ* ná thở. Có trời mới biết anh muốn làm trong văn phòng lâu lắm rồi, ngay tại lúc này, cái dục vọng này đã đạt đến đỉnh điểm.Thế nên Trần Mật chỉ hạ cái tôi, nói quay lại với cậu: “Bé Lục. Đừng chịu đựng nữa. Trở về đi, trở về bên cạnh anh. Chúng ta vẫn hòa hợp như trước đây. Em đừng bướng bỉnh nữa, được không?”Cơ thể của Lục Dịch Phi run lên.Sau đó cậu đứng lên, ánh mắt xót xa nhìn Trần Mật: “Em… Em không trở về được.”“Bé Lục, em nói gì cơ?”Mắt của Lục Dịch Phi nhìn xuống: “Em biết lý do tại sao chúng ta chia tay… Nhưng rất xin lỗi… Anh mong em sửa đổi tính cách, không có cách nào tốt hơn được. Trần Mật. Em bị bệnh, bệnh rất khó chữa. Vì vậy, trong tương lai nó sẽ chỉ ngày càng trở nên nhiều năng lượng tiêu cực hơn, càng ngày càng không thể hòa hợp với anh, anh muốn em làm, một chút em cũng không thể nào làm được, mà nó sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ở bên em rất đau khổ. Đối với bất cứ ai cũng là tra tấn. Vậy nên em không thể trở về bên anh, em không thể ở bên bất cứ người nào khác được nữa. Em sẽ gây rắc rối cho tất cả mọi người… Đúng. Ngày đó là em tự sát. Nhưng em đã khiến bạn cùng phòng là Dương sợ hãi. Cả đêm em ấy không dám chợp mắt đưa em đến bệnh viện, chăm sóc em… Em… Em ở một chỗ với người khác sẽ làm người ta gặp rắc rối. Cho nên anh cứ để em một mình là tốt rồi. Một mình rời xa cộng đồng là tốt rồi.”“Cứ thế sao được. Em sẽ càng ngày càng lầm lũi, không phải càng tiêu cực hơn ư?”Lục Dịch Phi che mắt của mình lại: “Cho nên em đang đấu tranh với bản thân, em… Em uống thuốc, em đọc sách…. Tự em cân bằng cảm xúc hỗn loạn của mình… Em đã đăng ký một chuyến hành hương với đoàn lữ hành. Em cũng đang nỗ lực, cố gắng đấu tranh một mình với căn bệnh kỳ quái này.”Mặc dù Lục Dịch Phi không nói thẳng nhưng Trần Mật đã đoán được cậu bị bệnh gì. Bệnh trầm cảm, loại bệnh tinh thần này thực sự rất khó chữa trị và còn có thể mang lại nỗi đau lớn cho gia đình.“Hay là để anh đưa em đi? Anh biết vài bác sỹ chữa bệnh tâm thần rất giỏi, bọn họ sẽ…”Lục Dịch Phi lắc đầu, cậu cười mếu máo mà nói: “Trần Mật. Bây giờ có phải trong lòng anh coi em là một người bị bệnh tâm thần vô cùng đáng thương rồi không?Cảm ơn anh. Em biết anh là người tốt. Nhưng em không cần sự thương hại của anh, em không mong anh chỉ thương hại em nên mới đưa ra lời quay lại với em. Đối với cả hai chúng ta, như vậy chỉ là đang tra tấn nhau thôi. Vậy nên, Trần Mật, xin anh, để em, tự do được không?”Trần Mật thấy mình khuyên như không có hiệu quả, anh đành trở về một mình.Sau đó, anh cũng không đi gặp Lục Dịch Phi nữa. Nhưng anh vẫn luôn quan tâm trang cá nhân trên Wechat của cậu.Về sau, Lục Dịch Phi cũng đăng rất ít ảnh và trạng thái tiêu cực, có phải do anh thuyết phục hay không? Tóm lại, bạn trai cũ không sau thì tốt rồi.Mấy tháng sau, Trần Mật nhìn thấy Lục Dịch Phi đăng ảnh tự sướng, trong ảnh, vẻ mặt của cậu hồng hào, bên ngoài mặc một bộ đồ thể thao ngoài trời, người cũng trần đầy năng lượng hơn.Chữ viết là “Cuối cùng lên đường đi du lịch, cung điện Potala, tôi đến rồi đây!”Tốt quá rồi! Cuối cùng bạn trai cũ cũng bước ra khỏi bóng ma. Trần Mật vô cùng vui mừng, anh lặng lẽ nhấn một nút tán thành.

Chương 26