Năm Kiền Bình, cao châu Tây Bắc đại hạn, năm tháng trời không có một giọt mưa. Một mảnh mặt trời khô héo treo trên cao, tỏa ra sóng nhiệt quay cuồng. Phóng xa tầm mắt cũng chỉ thấy đất đai bị nướng thành màu đen xám, từng khối nứt toác. Phó Thần đi bộ liên tục đã vài canh giờ, lòng bàn chân phỏng rộp khiến hắn không thể không dừng lại. Cách đó không xa có một lão nông dân cuộn mình trên mặt đất, thân mình gầy guộc lộ từng đốt xương như thể gập lại liền gãy, da thịt đỏ nâu như vỏ cây già. Bàn tay không ngừng cào loạn mặt đất như đang tìm chút rễ cây ăn chống đói, bùn và máu bê bết hòa trộn, nhìn có chút ghê người. Tình cảnh như vậy đã không còn hiếm lạ. Phó Thần chẳng có nổi một chút thông cảm dư thừa nào, bởi hoàn cảnh của hắn so với lão nông dân kia nào có tốt hơn. So với đói bụng, mất nước mới là nguyên nhân khiến sinh mạng hắn cạn kiệt từng giờ. Không biết vấp phải cái gì, hắn lảo đảo ngã trên mặt đất, thoát lực không còn sức bò dậy. Hắn thở phì phò như một con cá bị phơi trên cạn…
Chương 94
Thái Giám Chức Nghiệp Tố DưỡngTác giả: Đồng KhaTruyện Đam MỹNăm Kiền Bình, cao châu Tây Bắc đại hạn, năm tháng trời không có một giọt mưa. Một mảnh mặt trời khô héo treo trên cao, tỏa ra sóng nhiệt quay cuồng. Phóng xa tầm mắt cũng chỉ thấy đất đai bị nướng thành màu đen xám, từng khối nứt toác. Phó Thần đi bộ liên tục đã vài canh giờ, lòng bàn chân phỏng rộp khiến hắn không thể không dừng lại. Cách đó không xa có một lão nông dân cuộn mình trên mặt đất, thân mình gầy guộc lộ từng đốt xương như thể gập lại liền gãy, da thịt đỏ nâu như vỏ cây già. Bàn tay không ngừng cào loạn mặt đất như đang tìm chút rễ cây ăn chống đói, bùn và máu bê bết hòa trộn, nhìn có chút ghê người. Tình cảnh như vậy đã không còn hiếm lạ. Phó Thần chẳng có nổi một chút thông cảm dư thừa nào, bởi hoàn cảnh của hắn so với lão nông dân kia nào có tốt hơn. So với đói bụng, mất nước mới là nguyên nhân khiến sinh mạng hắn cạn kiệt từng giờ. Không biết vấp phải cái gì, hắn lảo đảo ngã trên mặt đất, thoát lực không còn sức bò dậy. Hắn thở phì phò như một con cá bị phơi trên cạn… Thân thể cùng biểu cảm của một người có thể truyền đạt rất nhiều thông tin, dù là sửng sốt, ngạc nhiên hay gì khác, trực giác cũng cảm thấy không có lửa làm sao cso khói. Vẻ mặt của hỏa kế khiến Phó Thần cảm thấy nguy cơ. Khi xác định có chuyện xảy ra, hắn quyết định thật nhanh, vung tay bổ một cú vào gáy hỏa kế. Hắn lôi tên hỏa kế đã ngất xỉu vào một phòng trống, thay quần áo của đối phương, kéo mũ trùm xuống mặt, cúi đầu đi ra ngoài.Trong quán trọ ồn ào huyên náo. Bọn quan binh đang lục soát từ phòng. Phó Thần lặng lẽ lẻn vào đám đông, lặng lẽ đứng đó quan sát qua kẽ hở. Hắn kinh ngạc thấy quan binh cầm trên tay một bức họa, người vẽ trên đó cực kỳ giống hắn, bảo sao mà tên hỏa kế ban nãy thấy hắn lại kinh ngạc như vậy.Toàn bộ sự việc đều có gì đó không bình thường.Ai tới bắt hắn? Mục đích là gì? Người nào mới có khả năng điều động quan binh tới bắt một tiểu nhân vật chẳng hề phạm tội tày đình như hắn?Phó Thần cẩn thận nhìn lại bức tranh. Độ chính xác tương đối cao, chắc là do họa sĩ vẽ. Nhưng chỉ cần nhìn tranh cũng có thể đoán được, người vẽ ra tranh này hẳn phải tương đối quen thuộc với dung mạo hắn. Không quen thuộc thì không thể vẽ ra được những điểm chi tiết chỉ thông qua mô tả.Thậm chí... Nét vẽ kia cũng rất quen, quen đến mức hắn có muốn lừa gạt bản thân mình cũng khó. Hắn đã làm phụ tá cho người kia lâu như thế, sao có thể không nhân ra được bút phong của chủ công mình, Thiệu Hoa Trì.Một cơn lạnh lẽo len lỏi tử đầu đến chân, khiến Phó Thần run rẩy.
Thân thể cùng biểu cảm của một người có thể truyền đạt rất nhiều thông tin, dù là sửng sốt, ngạc nhiên hay gì khác, trực giác cũng cảm thấy không có lửa làm sao cso khói. Vẻ mặt của hỏa kế khiến Phó Thần cảm thấy nguy cơ. Khi xác định có chuyện xảy ra, hắn quyết định thật nhanh, vung tay bổ một cú vào gáy hỏa kế. Hắn lôi tên hỏa kế đã ngất xỉu vào một phòng trống, thay quần áo của đối phương, kéo mũ trùm xuống mặt, cúi đầu đi ra ngoài.
Trong quán trọ ồn ào huyên náo. Bọn quan binh đang lục soát từ phòng. Phó Thần lặng lẽ lẻn vào đám đông, lặng lẽ đứng đó quan sát qua kẽ hở. Hắn kinh ngạc thấy quan binh cầm trên tay một bức họa, người vẽ trên đó cực kỳ giống hắn, bảo sao mà tên hỏa kế ban nãy thấy hắn lại kinh ngạc như vậy.
Toàn bộ sự việc đều có gì đó không bình thường.
Ai tới bắt hắn? Mục đích là gì? Người nào mới có khả năng điều động quan binh tới bắt một tiểu nhân vật chẳng hề phạm tội tày đình như hắn?
Phó Thần cẩn thận nhìn lại bức tranh. Độ chính xác tương đối cao, chắc là do họa sĩ vẽ. Nhưng chỉ cần nhìn tranh cũng có thể đoán được, người vẽ ra tranh này hẳn phải tương đối quen thuộc với dung mạo hắn. Không quen thuộc thì không thể vẽ ra được những điểm chi tiết chỉ thông qua mô tả.
Thậm chí... Nét vẽ kia cũng rất quen, quen đến mức hắn có muốn lừa gạt bản thân mình cũng khó. Hắn đã làm phụ tá cho người kia lâu như thế, sao có thể không nhân ra được bút phong của chủ công mình, Thiệu Hoa Trì.
Một cơn lạnh lẽo len lỏi tử đầu đến chân, khiến Phó Thần run rẩy.
Thái Giám Chức Nghiệp Tố DưỡngTác giả: Đồng KhaTruyện Đam MỹNăm Kiền Bình, cao châu Tây Bắc đại hạn, năm tháng trời không có một giọt mưa. Một mảnh mặt trời khô héo treo trên cao, tỏa ra sóng nhiệt quay cuồng. Phóng xa tầm mắt cũng chỉ thấy đất đai bị nướng thành màu đen xám, từng khối nứt toác. Phó Thần đi bộ liên tục đã vài canh giờ, lòng bàn chân phỏng rộp khiến hắn không thể không dừng lại. Cách đó không xa có một lão nông dân cuộn mình trên mặt đất, thân mình gầy guộc lộ từng đốt xương như thể gập lại liền gãy, da thịt đỏ nâu như vỏ cây già. Bàn tay không ngừng cào loạn mặt đất như đang tìm chút rễ cây ăn chống đói, bùn và máu bê bết hòa trộn, nhìn có chút ghê người. Tình cảnh như vậy đã không còn hiếm lạ. Phó Thần chẳng có nổi một chút thông cảm dư thừa nào, bởi hoàn cảnh của hắn so với lão nông dân kia nào có tốt hơn. So với đói bụng, mất nước mới là nguyên nhân khiến sinh mạng hắn cạn kiệt từng giờ. Không biết vấp phải cái gì, hắn lảo đảo ngã trên mặt đất, thoát lực không còn sức bò dậy. Hắn thở phì phò như một con cá bị phơi trên cạn… Thân thể cùng biểu cảm của một người có thể truyền đạt rất nhiều thông tin, dù là sửng sốt, ngạc nhiên hay gì khác, trực giác cũng cảm thấy không có lửa làm sao cso khói. Vẻ mặt của hỏa kế khiến Phó Thần cảm thấy nguy cơ. Khi xác định có chuyện xảy ra, hắn quyết định thật nhanh, vung tay bổ một cú vào gáy hỏa kế. Hắn lôi tên hỏa kế đã ngất xỉu vào một phòng trống, thay quần áo của đối phương, kéo mũ trùm xuống mặt, cúi đầu đi ra ngoài.Trong quán trọ ồn ào huyên náo. Bọn quan binh đang lục soát từ phòng. Phó Thần lặng lẽ lẻn vào đám đông, lặng lẽ đứng đó quan sát qua kẽ hở. Hắn kinh ngạc thấy quan binh cầm trên tay một bức họa, người vẽ trên đó cực kỳ giống hắn, bảo sao mà tên hỏa kế ban nãy thấy hắn lại kinh ngạc như vậy.Toàn bộ sự việc đều có gì đó không bình thường.Ai tới bắt hắn? Mục đích là gì? Người nào mới có khả năng điều động quan binh tới bắt một tiểu nhân vật chẳng hề phạm tội tày đình như hắn?Phó Thần cẩn thận nhìn lại bức tranh. Độ chính xác tương đối cao, chắc là do họa sĩ vẽ. Nhưng chỉ cần nhìn tranh cũng có thể đoán được, người vẽ ra tranh này hẳn phải tương đối quen thuộc với dung mạo hắn. Không quen thuộc thì không thể vẽ ra được những điểm chi tiết chỉ thông qua mô tả.Thậm chí... Nét vẽ kia cũng rất quen, quen đến mức hắn có muốn lừa gạt bản thân mình cũng khó. Hắn đã làm phụ tá cho người kia lâu như thế, sao có thể không nhân ra được bút phong của chủ công mình, Thiệu Hoa Trì.Một cơn lạnh lẽo len lỏi tử đầu đến chân, khiến Phó Thần run rẩy.