Năm Kiền Bình, cao châu Tây Bắc đại hạn, năm tháng trời không có một giọt mưa. Một mảnh mặt trời khô héo treo trên cao, tỏa ra sóng nhiệt quay cuồng. Phóng xa tầm mắt cũng chỉ thấy đất đai bị nướng thành màu đen xám, từng khối nứt toác. Phó Thần đi bộ liên tục đã vài canh giờ, lòng bàn chân phỏng rộp khiến hắn không thể không dừng lại. Cách đó không xa có một lão nông dân cuộn mình trên mặt đất, thân mình gầy guộc lộ từng đốt xương như thể gập lại liền gãy, da thịt đỏ nâu như vỏ cây già. Bàn tay không ngừng cào loạn mặt đất như đang tìm chút rễ cây ăn chống đói, bùn và máu bê bết hòa trộn, nhìn có chút ghê người. Tình cảnh như vậy đã không còn hiếm lạ. Phó Thần chẳng có nổi một chút thông cảm dư thừa nào, bởi hoàn cảnh của hắn so với lão nông dân kia nào có tốt hơn. So với đói bụng, mất nước mới là nguyên nhân khiến sinh mạng hắn cạn kiệt từng giờ. Không biết vấp phải cái gì, hắn lảo đảo ngã trên mặt đất, thoát lực không còn sức bò dậy. Hắn thở phì phò như một con cá bị phơi trên cạn…
Chương 295: Phiên ngoại Thiệu An Lân
Thái Giám Chức Nghiệp Tố DưỡngTác giả: Đồng KhaTruyện Đam MỹNăm Kiền Bình, cao châu Tây Bắc đại hạn, năm tháng trời không có một giọt mưa. Một mảnh mặt trời khô héo treo trên cao, tỏa ra sóng nhiệt quay cuồng. Phóng xa tầm mắt cũng chỉ thấy đất đai bị nướng thành màu đen xám, từng khối nứt toác. Phó Thần đi bộ liên tục đã vài canh giờ, lòng bàn chân phỏng rộp khiến hắn không thể không dừng lại. Cách đó không xa có một lão nông dân cuộn mình trên mặt đất, thân mình gầy guộc lộ từng đốt xương như thể gập lại liền gãy, da thịt đỏ nâu như vỏ cây già. Bàn tay không ngừng cào loạn mặt đất như đang tìm chút rễ cây ăn chống đói, bùn và máu bê bết hòa trộn, nhìn có chút ghê người. Tình cảnh như vậy đã không còn hiếm lạ. Phó Thần chẳng có nổi một chút thông cảm dư thừa nào, bởi hoàn cảnh của hắn so với lão nông dân kia nào có tốt hơn. So với đói bụng, mất nước mới là nguyên nhân khiến sinh mạng hắn cạn kiệt từng giờ. Không biết vấp phải cái gì, hắn lảo đảo ngã trên mặt đất, thoát lực không còn sức bò dậy. Hắn thở phì phò như một con cá bị phơi trên cạn… Thái thường hoàng sống tại Tử Trúc viên cách kinh thành không xa, bên ngoài có tinh binh canh gác, tuyên bố là để bảo vệ sự an toàn của thái thượng hoàng, nhưng nhiều người biết mà không nói, chẳng qua là giam lỏng.Nửa năm trước, thân thể Thiệu An Lân bỗng nhiên suy sụp, trở nên cổ quái. Thái y nói, y bị kích thích quá lớn, khiến tinh thần không còn bình thường. Thật ra, vốn không nghiêm trọng đến nỗi không thể lên triều, nhưng những lời của thái y lọt ra ngoài, tam sao thất bản, trở thành bệnh nguy kịch.Sau này, tuy nói y nhường ngôi, nhưng chẳng qua là vì nản lòng thoái chí, chẳng bằng trao ngôi hoàng đế cho người mà toàn dân đều ủng hộ là Thiệu Hoa Trì.Phó Thần vừa mới vào sân đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng cùng tiếng ho khan không ngừng. Người hầu chạy đi chạy lại vội vã.Thiệu Hoa Trì vốn không bạc đãi thái thượng hoàng, nhưng chính Thiệu An Lân đã yêu cầu giảm bớt hạ nhân, vì y thích yên tĩnh.Một tiểu cung nữ bưng chậu nước đỏ lòm máu ra, nhìn thấy Phó Thần thì hoảng sợ đến nỗi đánh rơi cả chậu, máu văng đầy đất."Bảo, Bảo Tuyên vương cát tường." Nàng sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội với Phó Thần."Dọn dẹp sạch sẽ đi. Thái thượng hoàng vẫn đang nghỉ ngơi à?""Vừa, vừa tỉnh!" Tuy giọng điệu của Bảo Tuyên vương hết sức ôn hòa, nhưng nàng cũng không dám ngẩm mặt lên. Có lẽ vì nhiều lúc nghe thái thượng hoàng buông lời mỉa mai, nhục mạ đương kim thánh thượng và Bảo Tuyên vương, lâu dần cũng ghi sâu vào đầu. Nàng không thể nào so sánh Bảo Tuyên vương hiện tại với kẻ mà thái thượng hoàng nói là quỷ kế đa đoan, tâm địa độc ác.Càng vào bên trong, mùi thuốc càng nồng. Người nằm trên giường che miệng ho khan. Một trận ho ra máu ban nãy đã rút cạn sức lực, khiến dáng vẻ y càng uể oải, cong vẹo.Thấy người tới là kẻ mình căm ghét nhất, y quay mặt đi theo bản năng, "Cơn gió nào đưa ngưa đến đây?"Phó Thần cũng không khách khí, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, "Đến thăm ngươi.""Đến nhìn bộ dạng nghèo túng của trẫm sao?" Y lạnh nhạt mỉa mai. Cặp mắt trước kia sáng trong như ngọc, giờ lại đờ đẫn đuc ngầu, nhưng vẫn khiến người ta có ảo giác chẳng thể che giấu y chuyện gì.Phó Thần làm như không để ý, "Còn thiếu thốn thứ gì? Ta sẽ sai người mang đến."Sau khi cục diện triều đình ổn định, hầu như tất cả mọi người đều đã quên vị đế vương này. Tuy không cấm người khác ghét thăm Tử Trúc viên, nhưng để lấy lòng tân đế, ai nấy đều tỏ ra lạnh lùng với vị hoàng đế thất thế này. Nhân tình ấm lạnh là như vậy."Ngươi vẫn còn ra vẻ đạo mạo thế sao? Khụ khụ...." Tuy Thiệu An Lân đã vô cùng tiều tụy, nhưng lúc cười rộ lên vẫn có thể nhìn thấy phong tư trước kia, "Rõ ràng ngươi hận không thể giết ta, nhưng lại luôn giả bộ quan tâm đến ta. Nơi này không có người nào cả, ngươi diễn trò cho ai xem?"Phó Thần không phản bác. Đây không phải lần đầu tiên hắn đến, cũng không phải lần đầu tiên nghe những lời châm chọc khiêu khích này. Hắn chỉ đến vì lời hứa với một người đã khuất. Thấy Thiệu An Lân nói đủ rồi, Phó Thần mới đứng dậy. Thiệu An Lân đột nhiên hỏi, "Ngươi khuyên hoàng thượng giữ lại tính mạng của ta, là vì đã đồng ý với mẫu thân chuyện gì rồi, đúng không?"Bước chân của Phó Thần thoáng dừng, rồi lại tiếp tục hướng ra cửa.Chút lòng kiêu hãnh cuối cùng của Thiêu An Lân đã bị nghiền nát vào khoảng khắc này. Ngay cả mạng sống của y cũng là do mẫu phi che chở. Y chỉ như một tên hề trong vở hài kịch.Không lâu sau, tiếng cười của Thiệu An Lân vang lên, kèm theo đó là tiếng ho khan dữ dội.Đêm ấy, tiếng khóc nức nở vang khắp Tử Trúc viên. Thái thượng hoàng đã không qua được một năm này.
Thái thường hoàng sống tại Tử Trúc viên cách kinh thành không xa, bên ngoài có tinh binh canh gác, tuyên bố là để bảo vệ sự an toàn của thái thượng hoàng, nhưng nhiều người biết mà không nói, chẳng qua là giam lỏng.
Nửa năm trước, thân thể Thiệu An Lân bỗng nhiên suy sụp, trở nên cổ quái. Thái y nói, y bị kích thích quá lớn, khiến tinh thần không còn bình thường. Thật ra, vốn không nghiêm trọng đến nỗi không thể lên triều, nhưng những lời của thái y lọt ra ngoài, tam sao thất bản, trở thành bệnh nguy kịch.
Sau này, tuy nói y nhường ngôi, nhưng chẳng qua là vì nản lòng thoái chí, chẳng bằng trao ngôi hoàng đế cho người mà toàn dân đều ủng hộ là Thiệu Hoa Trì.
Phó Thần vừa mới vào sân đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng cùng tiếng ho khan không ngừng. Người hầu chạy đi chạy lại vội vã.
Thiệu Hoa Trì vốn không bạc đãi thái thượng hoàng, nhưng chính Thiệu An Lân đã yêu cầu giảm bớt hạ nhân, vì y thích yên tĩnh.
Một tiểu cung nữ bưng chậu nước đỏ lòm máu ra, nhìn thấy Phó Thần thì hoảng sợ đến nỗi đánh rơi cả chậu, máu văng đầy đất.
"Bảo, Bảo Tuyên vương cát tường." Nàng sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội với Phó Thần.
"Dọn dẹp sạch sẽ đi. Thái thượng hoàng vẫn đang nghỉ ngơi à?"
"Vừa, vừa tỉnh!" Tuy giọng điệu của Bảo Tuyên vương hết sức ôn hòa, nhưng nàng cũng không dám ngẩm mặt lên. Có lẽ vì nhiều lúc nghe thái thượng hoàng buông lời mỉa mai, nhục mạ đương kim thánh thượng và Bảo Tuyên vương, lâu dần cũng ghi sâu vào đầu. Nàng không thể nào so sánh Bảo Tuyên vương hiện tại với kẻ mà thái thượng hoàng nói là quỷ kế đa đoan, tâm địa độc ác.
Càng vào bên trong, mùi thuốc càng nồng. Người nằm trên giường che miệng ho khan. Một trận ho ra máu ban nãy đã rút cạn sức lực, khiến dáng vẻ y càng uể oải, cong vẹo.
Thấy người tới là kẻ mình căm ghét nhất, y quay mặt đi theo bản năng, "Cơn gió nào đưa ngưa đến đây?"
Phó Thần cũng không khách khí, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, "Đến thăm ngươi."
"Đến nhìn bộ dạng nghèo túng của trẫm sao?" Y lạnh nhạt mỉa mai. Cặp mắt trước kia sáng trong như ngọc, giờ lại đờ đẫn đuc ngầu, nhưng vẫn khiến người ta có ảo giác chẳng thể che giấu y chuyện gì.
Phó Thần làm như không để ý, "Còn thiếu thốn thứ gì? Ta sẽ sai người mang đến."
Sau khi cục diện triều đình ổn định, hầu như tất cả mọi người đều đã quên vị đế vương này. Tuy không cấm người khác ghét thăm Tử Trúc viên, nhưng để lấy lòng tân đế, ai nấy đều tỏ ra lạnh lùng với vị hoàng đế thất thế này. Nhân tình ấm lạnh là như vậy.
"Ngươi vẫn còn ra vẻ đạo mạo thế sao? Khụ khụ...." Tuy Thiệu An Lân đã vô cùng tiều tụy, nhưng lúc cười rộ lên vẫn có thể nhìn thấy phong tư trước kia, "Rõ ràng ngươi hận không thể giết ta, nhưng lại luôn giả bộ quan tâm đến ta. Nơi này không có người nào cả, ngươi diễn trò cho ai xem?"
Phó Thần không phản bác. Đây không phải lần đầu tiên hắn đến, cũng không phải lần đầu tiên nghe những lời châm chọc khiêu khích này. Hắn chỉ đến vì lời hứa với một người đã khuất. Thấy Thiệu An Lân nói đủ rồi, Phó Thần mới đứng dậy. Thiệu An Lân đột nhiên hỏi, "Ngươi khuyên hoàng thượng giữ lại tính mạng của ta, là vì đã đồng ý với mẫu thân chuyện gì rồi, đúng không?"
Bước chân của Phó Thần thoáng dừng, rồi lại tiếp tục hướng ra cửa.
Chút lòng kiêu hãnh cuối cùng của Thiêu An Lân đã bị nghiền nát vào khoảng khắc này. Ngay cả mạng sống của y cũng là do mẫu phi che chở. Y chỉ như một tên hề trong vở hài kịch.
Không lâu sau, tiếng cười của Thiệu An Lân vang lên, kèm theo đó là tiếng ho khan dữ dội.
Đêm ấy, tiếng khóc nức nở vang khắp Tử Trúc viên. Thái thượng hoàng đã không qua được một năm này.
Thái Giám Chức Nghiệp Tố DưỡngTác giả: Đồng KhaTruyện Đam MỹNăm Kiền Bình, cao châu Tây Bắc đại hạn, năm tháng trời không có một giọt mưa. Một mảnh mặt trời khô héo treo trên cao, tỏa ra sóng nhiệt quay cuồng. Phóng xa tầm mắt cũng chỉ thấy đất đai bị nướng thành màu đen xám, từng khối nứt toác. Phó Thần đi bộ liên tục đã vài canh giờ, lòng bàn chân phỏng rộp khiến hắn không thể không dừng lại. Cách đó không xa có một lão nông dân cuộn mình trên mặt đất, thân mình gầy guộc lộ từng đốt xương như thể gập lại liền gãy, da thịt đỏ nâu như vỏ cây già. Bàn tay không ngừng cào loạn mặt đất như đang tìm chút rễ cây ăn chống đói, bùn và máu bê bết hòa trộn, nhìn có chút ghê người. Tình cảnh như vậy đã không còn hiếm lạ. Phó Thần chẳng có nổi một chút thông cảm dư thừa nào, bởi hoàn cảnh của hắn so với lão nông dân kia nào có tốt hơn. So với đói bụng, mất nước mới là nguyên nhân khiến sinh mạng hắn cạn kiệt từng giờ. Không biết vấp phải cái gì, hắn lảo đảo ngã trên mặt đất, thoát lực không còn sức bò dậy. Hắn thở phì phò như một con cá bị phơi trên cạn… Thái thường hoàng sống tại Tử Trúc viên cách kinh thành không xa, bên ngoài có tinh binh canh gác, tuyên bố là để bảo vệ sự an toàn của thái thượng hoàng, nhưng nhiều người biết mà không nói, chẳng qua là giam lỏng.Nửa năm trước, thân thể Thiệu An Lân bỗng nhiên suy sụp, trở nên cổ quái. Thái y nói, y bị kích thích quá lớn, khiến tinh thần không còn bình thường. Thật ra, vốn không nghiêm trọng đến nỗi không thể lên triều, nhưng những lời của thái y lọt ra ngoài, tam sao thất bản, trở thành bệnh nguy kịch.Sau này, tuy nói y nhường ngôi, nhưng chẳng qua là vì nản lòng thoái chí, chẳng bằng trao ngôi hoàng đế cho người mà toàn dân đều ủng hộ là Thiệu Hoa Trì.Phó Thần vừa mới vào sân đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng cùng tiếng ho khan không ngừng. Người hầu chạy đi chạy lại vội vã.Thiệu Hoa Trì vốn không bạc đãi thái thượng hoàng, nhưng chính Thiệu An Lân đã yêu cầu giảm bớt hạ nhân, vì y thích yên tĩnh.Một tiểu cung nữ bưng chậu nước đỏ lòm máu ra, nhìn thấy Phó Thần thì hoảng sợ đến nỗi đánh rơi cả chậu, máu văng đầy đất."Bảo, Bảo Tuyên vương cát tường." Nàng sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội với Phó Thần."Dọn dẹp sạch sẽ đi. Thái thượng hoàng vẫn đang nghỉ ngơi à?""Vừa, vừa tỉnh!" Tuy giọng điệu của Bảo Tuyên vương hết sức ôn hòa, nhưng nàng cũng không dám ngẩm mặt lên. Có lẽ vì nhiều lúc nghe thái thượng hoàng buông lời mỉa mai, nhục mạ đương kim thánh thượng và Bảo Tuyên vương, lâu dần cũng ghi sâu vào đầu. Nàng không thể nào so sánh Bảo Tuyên vương hiện tại với kẻ mà thái thượng hoàng nói là quỷ kế đa đoan, tâm địa độc ác.Càng vào bên trong, mùi thuốc càng nồng. Người nằm trên giường che miệng ho khan. Một trận ho ra máu ban nãy đã rút cạn sức lực, khiến dáng vẻ y càng uể oải, cong vẹo.Thấy người tới là kẻ mình căm ghét nhất, y quay mặt đi theo bản năng, "Cơn gió nào đưa ngưa đến đây?"Phó Thần cũng không khách khí, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, "Đến thăm ngươi.""Đến nhìn bộ dạng nghèo túng của trẫm sao?" Y lạnh nhạt mỉa mai. Cặp mắt trước kia sáng trong như ngọc, giờ lại đờ đẫn đuc ngầu, nhưng vẫn khiến người ta có ảo giác chẳng thể che giấu y chuyện gì.Phó Thần làm như không để ý, "Còn thiếu thốn thứ gì? Ta sẽ sai người mang đến."Sau khi cục diện triều đình ổn định, hầu như tất cả mọi người đều đã quên vị đế vương này. Tuy không cấm người khác ghét thăm Tử Trúc viên, nhưng để lấy lòng tân đế, ai nấy đều tỏ ra lạnh lùng với vị hoàng đế thất thế này. Nhân tình ấm lạnh là như vậy."Ngươi vẫn còn ra vẻ đạo mạo thế sao? Khụ khụ...." Tuy Thiệu An Lân đã vô cùng tiều tụy, nhưng lúc cười rộ lên vẫn có thể nhìn thấy phong tư trước kia, "Rõ ràng ngươi hận không thể giết ta, nhưng lại luôn giả bộ quan tâm đến ta. Nơi này không có người nào cả, ngươi diễn trò cho ai xem?"Phó Thần không phản bác. Đây không phải lần đầu tiên hắn đến, cũng không phải lần đầu tiên nghe những lời châm chọc khiêu khích này. Hắn chỉ đến vì lời hứa với một người đã khuất. Thấy Thiệu An Lân nói đủ rồi, Phó Thần mới đứng dậy. Thiệu An Lân đột nhiên hỏi, "Ngươi khuyên hoàng thượng giữ lại tính mạng của ta, là vì đã đồng ý với mẫu thân chuyện gì rồi, đúng không?"Bước chân của Phó Thần thoáng dừng, rồi lại tiếp tục hướng ra cửa.Chút lòng kiêu hãnh cuối cùng của Thiêu An Lân đã bị nghiền nát vào khoảng khắc này. Ngay cả mạng sống của y cũng là do mẫu phi che chở. Y chỉ như một tên hề trong vở hài kịch.Không lâu sau, tiếng cười của Thiệu An Lân vang lên, kèm theo đó là tiếng ho khan dữ dội.Đêm ấy, tiếng khóc nức nở vang khắp Tử Trúc viên. Thái thượng hoàng đã không qua được một năm này.