Trong đêm ta mơ thấy sư phụ. Chúng ta sóng vai đứng giữa cánh đồng hoang heo hút gió. Ông lão đã chết hơn mười năm nhưng đây là lần đầu tiên ta mơ thấy ông. Ông vẫn giữ nguyên cái vẻ già cả vô lại, đầu đội một chiếc nón rách rộng vành, chống cây gậy liêu xiêu, nghiêng đầu cầm cái hồ lô đựng rượu bẩn thỉu đổ vào miệng, uống say đến độ mặt mũi đỏ bừng, mái tóc trắng bị gió thổi rối tung như ổ gà. Điểm duy nhất không giống trong trí nhớ đó là ánh mắt của ông. Đôi mắt đã vẩn đục từ lâu bỗng sáng kinh người, dù là lúc ông lão hồi quang phản chiếu ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ấy. Một bầy nhạn bay qua phía chân trời. Ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa thiêu đốt nửa bầu trời, giữa trời đất mênh manh dường như chỉ có chúng ta và đàn nhạn thong thả bay qua đỉnh đầu. Ông lão giơ tay chỉ bầy nhạn trên trời, nhếch miệng cười: “Bé con, con có biết vì sao thầy đặt tên cho con là Nhạn Cửu không?” Mọi người đều nói những chuyện xảy ra trong mơ thường không giống ngoài đời, nhưng những lời này…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...