Dưới màn đêm, ánh sao dày đặc. Nước sông chảy róc rách, gốc liễu bên cạnh bến đò nhỏ, bạch y nhân lướt nhẹ như tiên. Chuyến đò đêm đã qua, bến đò không người, thanh tịch vắng vẻ. Ánh nước ánh sao, phản chiếu đôi mắt trong suốt như bảo thạch, vầng lãnh quang lấp lánh kì ảo, biến hóa phong phú. Ưu nhã xoay người. Phía xa kia, một bóng người áo lam đạp lên màn đêm, nhẹ như gió, lặng lẽ đến gần. Địch ý như ánh kiếm vô hình, bao phủ bốn phía. Người áo lam nhếch khóe môi, phong thái phảng phất như thanh phong tuấn tụ, anh hoa thanh bạt, nhưng lại ẩn hiện khó lường. “Các hạ vì sao chặn đường ta?” “Chờ ngươi!” Ánh mắt bạch y nhân băng lãnh như đao. “Nguyên nhân?” “So kiếm!” Người áo lam cười nhạt một tiếng, “Triển Chiêu không sử kiếm vô nghĩa!” “Ngọc Tiêu của Bạch Ngọc Đường không tìm đến hạng người vô danh.” “Là vì danh hiệu Ngự Miêu?” Bạch Ngọc Đường ngạo nghễ, “Một danh hiệu thì có là gì, Triển Chiêu ngươi nếu không phải là đối thủ của ta, danh hiệu Ngự Miêu bất quá chỉ là tự mình cười…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...