Tác giả:

"Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em." _______________________ Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà- vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm. Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút, dường như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm. Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút do dự tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi…

Chương 387: Yêu Em Thật Tốt Chỉ Có Thể Như Vậy 7

Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 LầnTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em." _______________________ Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà- vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm. Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút, dường như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm. Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút do dự tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi… Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, sau đó sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế có hơi yếu đi.Ý thức sống còn khiến cô cố chấp không chịu nhả ra.Vết thương trên cổ tay, càng khiến tên tài xế trở nên thô bạo, hắn nắm lấy tóc Tống Thanh Xuân, lại lần nữa hung hăng dùng sức đập đầu cô vào trên đầu xe.Đầu bị va chạm hai lần liên tiếp, khiến tầm mắt của Tống Thanh Xuân trở nên mơ hồ.Cô cảm nhận được trong lỗ mũi có chất lỏng chảy xuống, rơi vào khóe miệng, mang theo vị tanh.Phải chịu đựng cơn đau đớn như vậy, chẳng những sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế không giảm bớt, ngược lại càng trở nên mạnh hơn.Lúc đầu của cô bị nhấc ra khỏi đầu xe, cô mơ hồ thấy Tần Dĩ Nam ở cách đó không xa, đã rơi vào hôn mê, không có ý thức nằm trên mặt đất, mà hình như Bàn Tử kia còn chưa phát tiết xong lửa giận, hắn ngồi trên người của anh ta, hung hăng giơ lên quả đấm, đập vào đầu của anh ta.Máu màu đỏ tươi vẩy ra cả mặt Bàn Tử.Lần thứ ba, đầu của cô bị tên tài xế đập vào đầu xe, lúc cô còn chưa cảm nhận được loại đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng được, thì Tống Thanh Xuân đã cảm thấy ý thức bắt đầu tan rã.Lần này cô có thể chống trả nữa không, liều cả tính mạng của mình để chống trả ?Cô đã từng trải qua rất nhiều lần nguy hiểm như vậy, tuy nhiên không có một lần nào giống như bây giờ,chịu đả kích lớn như vậy!..Bởi vì mỗi lần ở giai đoạn khẩn cấp nhất, sẽ luôn có một người giống như Cập Thời Vũ xuất hiện, cứu cô, nhưng hôm nay, thế nào anh ta còn chưa xuất hiện nữa?Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện ra ý nghĩ, đồng thời cô cảm nhận được nơi vị trí cái ót lại va chạm vào đầu xe cứng rắn một lần nữa.Không biết có phải bởi vì đau đến chết lặng hay không, thế nhưng lần này cô không có cảm giác, chỉ nhẹ nhàng rên lên một tiếng, hàm răng của cô không còn một chút sức lực, nhả cánh tay của tên tài xế ra.Tên tài xế che cổ tay lại, nghiêng về một bên hít không khí, vứa đứng lên, liền giơ chân lên, đạp lên bụng của cô.Lúc này đây cô giống như con diều bị đứt dây, thân thể mềm nhũn bay ra ngoài, sau đó liền nặng nề rớt xuống mặt đất.Cô cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị đứt lìa ra, thân thể đau đớn không ngừng run rẩy.Trong lúc mơ hồ, cô thấy người tài xế kia nhặt cây dao trên mặt đất lên, đi từng bước về phía cô.Hắn muốn giết cô sao? Cô đã trải qua nhiều lần sống chết như vậy, nhưng vẫn tránh không khỏi sao? Có điều rốt cuộc là ai, bởi vì chuyện gì, nhất định phải liều mạng với cô?Bàn Tử ở gần đó, dường như đã đánh đủ rồi, cũng đánh mệt rồi, cuối cùng từ trên thân thể không nhúc nhích của Tần Dĩ Nam rời đi, hắn hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó dùng chân đá cây côn đang nằm trên mặt đất.Hắn dùng tay tiếp được, hướng đầu nhọn của cây côn về phía ngực Tần Dĩ Nam, tàn nhẫn đâm xuống.Gay go rồi, chẳng những cô phải chết, mà còn liên lụy tới anh Dĩ Nam cùng chết với cô!..Người sau lưng vẫn luôn bảo vệ cô, anh ta ở đâu?Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tô Chi Niệm.Trong lúc bất chợt, cô thấy nhớ anh ấy!.Trước khi chết, có thể thấy anh ấy lần cuối!.Hoặc là, để cho cô gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, nghe được giọng nói của anh ấy cũng được!Ý thức hoàn toàn tan rã, 1 giây trước khi Tống Thanh Xuân nhắm mắt lại, cô nhìn thấy người tài xế hai tay cầm dao, hướng về phía ngực của cô, đâm xuống..

Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, sau đó sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế có hơi yếu đi.

Ý thức sống còn khiến cô cố chấp không chịu nhả ra.

Vết thương trên cổ tay, càng khiến tên tài xế trở nên thô bạo, hắn nắm lấy tóc Tống Thanh Xuân, lại lần nữa hung hăng dùng sức đập đầu cô vào trên đầu xe.

Đầu bị va chạm hai lần liên tiếp, khiến tầm mắt của Tống Thanh Xuân trở nên mơ hồ.

Cô cảm nhận được trong lỗ mũi có chất lỏng chảy xuống, rơi vào khóe miệng, mang theo vị tanh.

Phải chịu đựng cơn đau đớn như vậy, chẳng những sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế không giảm bớt, ngược lại càng trở nên mạnh hơn.

Lúc đầu của cô bị nhấc ra khỏi đầu xe, cô mơ hồ thấy Tần Dĩ Nam ở cách đó không xa, đã rơi vào hôn mê, không có ý thức nằm trên mặt đất, mà hình như Bàn Tử kia còn chưa phát tiết xong lửa giận, hắn ngồi trên người của anh ta, hung hăng giơ lên quả đấm, đập vào đầu của anh ta.

Máu màu đỏ tươi vẩy ra cả mặt Bàn Tử.

Lần thứ ba, đầu của cô bị tên tài xế đập vào đầu xe, lúc cô còn chưa cảm nhận được loại đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng được, thì Tống Thanh Xuân đã cảm thấy ý thức bắt đầu tan rã.

Lần này cô có thể chống trả nữa không, liều cả tính mạng của mình để chống trả ?

Cô đã từng trải qua rất nhiều lần nguy hiểm như vậy, tuy nhiên không có một lần nào giống như bây giờ,chịu đả kích lớn như vậy!.

.

Bởi vì mỗi lần ở giai đoạn khẩn cấp nhất, sẽ luôn có một người giống như Cập Thời Vũ xuất hiện, cứu cô, nhưng hôm nay, thế nào anh ta còn chưa xuất hiện nữa?

Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện ra ý nghĩ, đồng thời cô cảm nhận được nơi vị trí cái ót lại va chạm vào đầu xe cứng rắn một lần nữa.

Không biết có phải bởi vì đau đến chết lặng hay không, thế nhưng lần này cô không có cảm giác, chỉ nhẹ nhàng rên lên một tiếng, hàm răng của cô không còn một chút sức lực, nhả cánh tay của tên tài xế ra.

Tên tài xế che cổ tay lại, nghiêng về một bên hít không khí, vứa đứng lên, liền giơ chân lên, đạp lên bụng của cô.

Lúc này đây cô giống như con diều bị đứt dây, thân thể mềm nhũn bay ra ngoài, sau đó liền nặng nề rớt xuống mặt đất.

Cô cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị đứt lìa ra, thân thể đau đớn không ngừng run rẩy.

Trong lúc mơ hồ, cô thấy người tài xế kia nhặt cây dao trên mặt đất lên, đi từng bước về phía cô.

Hắn muốn giết cô sao? Cô đã trải qua nhiều lần sống chết như vậy, nhưng vẫn tránh không khỏi sao? Có điều rốt cuộc là ai, bởi vì chuyện gì, nhất định phải liều mạng với cô?

Bàn Tử ở gần đó, dường như đã đánh đủ rồi, cũng đánh mệt rồi, cuối cùng từ trên thân thể không nhúc nhích của Tần Dĩ Nam rời đi, hắn hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó dùng chân đá cây côn đang nằm trên mặt đất.

Hắn dùng tay tiếp được, hướng đầu nhọn của cây côn về phía ngực Tần Dĩ Nam, tàn nhẫn đâm xuống.

Gay go rồi, chẳng những cô phải chết, mà còn liên lụy tới anh Dĩ Nam cùng chết với cô!.

.

Người sau lưng vẫn luôn bảo vệ cô, anh ta ở đâu?

Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tô Chi Niệm.

Trong lúc bất chợt, cô thấy nhớ anh ấy!.

Trước khi chết, có thể thấy anh ấy lần cuối!.

Hoặc là, để cho cô gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, nghe được giọng nói của anh ấy cũng được!

Ý thức hoàn toàn tan rã, 1 giây trước khi Tống Thanh Xuân nhắm mắt lại, cô nhìn thấy người tài xế hai tay cầm dao, hướng về phía ngực của cô, đâm xuống.

.

Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 LầnTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em." _______________________ Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà- vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm. Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút, dường như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm. Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút do dự tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi… Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, sau đó sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế có hơi yếu đi.Ý thức sống còn khiến cô cố chấp không chịu nhả ra.Vết thương trên cổ tay, càng khiến tên tài xế trở nên thô bạo, hắn nắm lấy tóc Tống Thanh Xuân, lại lần nữa hung hăng dùng sức đập đầu cô vào trên đầu xe.Đầu bị va chạm hai lần liên tiếp, khiến tầm mắt của Tống Thanh Xuân trở nên mơ hồ.Cô cảm nhận được trong lỗ mũi có chất lỏng chảy xuống, rơi vào khóe miệng, mang theo vị tanh.Phải chịu đựng cơn đau đớn như vậy, chẳng những sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế không giảm bớt, ngược lại càng trở nên mạnh hơn.Lúc đầu của cô bị nhấc ra khỏi đầu xe, cô mơ hồ thấy Tần Dĩ Nam ở cách đó không xa, đã rơi vào hôn mê, không có ý thức nằm trên mặt đất, mà hình như Bàn Tử kia còn chưa phát tiết xong lửa giận, hắn ngồi trên người của anh ta, hung hăng giơ lên quả đấm, đập vào đầu của anh ta.Máu màu đỏ tươi vẩy ra cả mặt Bàn Tử.Lần thứ ba, đầu của cô bị tên tài xế đập vào đầu xe, lúc cô còn chưa cảm nhận được loại đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng được, thì Tống Thanh Xuân đã cảm thấy ý thức bắt đầu tan rã.Lần này cô có thể chống trả nữa không, liều cả tính mạng của mình để chống trả ?Cô đã từng trải qua rất nhiều lần nguy hiểm như vậy, tuy nhiên không có một lần nào giống như bây giờ,chịu đả kích lớn như vậy!..Bởi vì mỗi lần ở giai đoạn khẩn cấp nhất, sẽ luôn có một người giống như Cập Thời Vũ xuất hiện, cứu cô, nhưng hôm nay, thế nào anh ta còn chưa xuất hiện nữa?Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện ra ý nghĩ, đồng thời cô cảm nhận được nơi vị trí cái ót lại va chạm vào đầu xe cứng rắn một lần nữa.Không biết có phải bởi vì đau đến chết lặng hay không, thế nhưng lần này cô không có cảm giác, chỉ nhẹ nhàng rên lên một tiếng, hàm răng của cô không còn một chút sức lực, nhả cánh tay của tên tài xế ra.Tên tài xế che cổ tay lại, nghiêng về một bên hít không khí, vứa đứng lên, liền giơ chân lên, đạp lên bụng của cô.Lúc này đây cô giống như con diều bị đứt dây, thân thể mềm nhũn bay ra ngoài, sau đó liền nặng nề rớt xuống mặt đất.Cô cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị đứt lìa ra, thân thể đau đớn không ngừng run rẩy.Trong lúc mơ hồ, cô thấy người tài xế kia nhặt cây dao trên mặt đất lên, đi từng bước về phía cô.Hắn muốn giết cô sao? Cô đã trải qua nhiều lần sống chết như vậy, nhưng vẫn tránh không khỏi sao? Có điều rốt cuộc là ai, bởi vì chuyện gì, nhất định phải liều mạng với cô?Bàn Tử ở gần đó, dường như đã đánh đủ rồi, cũng đánh mệt rồi, cuối cùng từ trên thân thể không nhúc nhích của Tần Dĩ Nam rời đi, hắn hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó dùng chân đá cây côn đang nằm trên mặt đất.Hắn dùng tay tiếp được, hướng đầu nhọn của cây côn về phía ngực Tần Dĩ Nam, tàn nhẫn đâm xuống.Gay go rồi, chẳng những cô phải chết, mà còn liên lụy tới anh Dĩ Nam cùng chết với cô!..Người sau lưng vẫn luôn bảo vệ cô, anh ta ở đâu?Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tô Chi Niệm.Trong lúc bất chợt, cô thấy nhớ anh ấy!.Trước khi chết, có thể thấy anh ấy lần cuối!.Hoặc là, để cho cô gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, nghe được giọng nói của anh ấy cũng được!Ý thức hoàn toàn tan rã, 1 giây trước khi Tống Thanh Xuân nhắm mắt lại, cô nhìn thấy người tài xế hai tay cầm dao, hướng về phía ngực của cô, đâm xuống..

Chương 387: Yêu Em Thật Tốt Chỉ Có Thể Như Vậy 7