"Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em." _______________________ Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà- vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm. Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút, dường như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm. Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút do dự tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi…
Chương 425
Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 LầnTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em." _______________________ Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà- vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm. Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút, dường như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm. Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút do dự tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi… Edit: Dê NúiTống Thanh Xuân ngây ngốc đứng trước bồn rửa tay, đầu ngón tay bắt đầu hơi hơi run rẩy.Quả nhiên không sai, lúc cô đang khóc đau lòng muốn chết, lại sưng mặt rồi......Trong hai tháng này, không phải cô không đau lòng khóc rống, tuy nhiên từ đầu đến cuối không có xuất hiện tình huống này, lúc ấy sau khi cô khóc xong, mắt sưng đỏ......Hiện tại lại xuất hiện......Lúc trước cô đều len lén khóc thầm một mình nhưng hôm nay cô đang ở nơi ồn ào náo động mà lại mất khống chế cảm xúc.Nếu quả thật như cô đoán, có người xuất hiện bên cạnh cô......Không, nhất định là có người xuất hiện, vết thương trên trán cô cũng bị xử lý qua rồi......Tim Tống Thanh Xuân như ngừng đập, một giây kế tiếp cô liền xoay người, say lảo đảo lộn trở lại chỗ ghế ngồi.Cô xông về chỗ ngồi, nhìn chung quanh hai vòng, sau đó ghé sang ghế tay trái bên cạnh hỏi: "Mới vừa có người đã tới chỗ tôi phải không?"Người bàn bên kia uống say ngã trái ngã phải rồi, vốn không hiểu cô đang hỏi gì, một phụ nữ hướng về phía cô cười ngây ngô, một người nam hướng về phía cô khoát tay, nói: "Không hẹn, không hẹn, cô nương, chúng ta không hẹn, đây là bạn gái của tôi!"Hẹn em gái ngươi a......Tống Thanh Xuân mất bộ dạng say rượu, hướng về bàn phía bên phải đi tới.Một người đàn ông trung niên nghe cô hỏi xong liền gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy a, có một người a......" Trả lời xong thắc mắc của cô liền vui vẻ: "Cô nương, cô thật buồn cười, anh ta lau nước mắt cho cô thế nhưng cô lại chạy tới hỏi tôi, cô uống nhiều quá à?"Hô hấp Tống Thanh Xuân ngừng lại, cô nhìn chằm chằm người người đàn ông kia, tiếp tục truy vấn: "Vậy ông có biết anh ta đi đâu rồi không?""Ừ, sẽ ở đó a......" người đàn ông trung niên kia dùng miệng chai rượu chỉ một phương hướng.Tống Thanh Xuân nhanh chóng quay đầu mà nhìn lại."Thấy không, anh ra mặc tây trang màu đen, vóc dáng rất cao, đang chen ra bên ngoài đó......"Buổi tối quán bar có nhiều đèn màu sắc khác nhau, lúc sáng lúc tối, căn bản không nhìn rõ xung quanh, Tống Thanh Xuân chỉ nhìn đại khái một hình dáng, sau đó không chờ người đàn ông trung niên kia nói hết lời, liền nói một câu "Cám ơn", rồi vui vẻ vọt vào sàn nhảy, hướng về phía người đàn ông kia đi vào.Trong sàn nhảy, mọi người muôn hình muôn vẻ chật chội, Tống Thanh Xuân đi nửa bước, dừng năm giây, đợi đến khi cô thật vất vả chen đến chỗ người người đàn ông kia vừa đứng thì người đó đã biến mất, cô đứng tại chỗ, nhìn quanh một vòng, toàn khuôn mặt xa lạ, thậm chí còn có một người đàn ông nước ngoài hướng về phía cô vươn tay muốn mời cô cùng nhảy.Tống Thanh Xuân lịch sự ném một câu"Thật xin lỗi", lại muốn chen lên sân khấu, cô dốc bao công sức mới bò lên sân khấu chật ních người, đứng lên cao nhìn quét một vòng sàn nhảy, cuối cùng ở bên phải sàn nhảy, tìm được bóng lưng màu đen cao lớn.Không biết có phải vì cô uống rượu hay không, lúc ánh đèn lóe lên lúc sáng lúc tối, cô nhìn tấm lưng kia lại nghĩ tới bóng lưng Tô Chi Niệm.Tống Thanh Xuân lắc đầu định thần mới ý thức tới phương hướng người kia sắp đi, là lối ra......Anh ta muốn rời đi sao?Cô thật vất vả thấy được bóng dáng của anh ta, lần này tuyệt đối không thể để cho anh ta chạy thoát......Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng từ trên sân khấu nhảy xuống, liều mạng chạy về hướng lối ra..
Edit: Dê Núi
Tống Thanh Xuân ngây ngốc đứng trước bồn rửa tay, đầu ngón tay bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Quả nhiên không sai, lúc cô đang khóc đau lòng muốn chết, lại sưng mặt rồi.
.
.
.
.
.
Trong hai tháng này, không phải cô không đau lòng khóc rống, tuy nhiên từ đầu đến cuối không có xuất hiện tình huống này, lúc ấy sau khi cô khóc xong, mắt sưng đỏ.
.
.
.
.
.
Hiện tại lại xuất hiện.
.
.
.
.
.
Lúc trước cô đều len lén khóc thầm một mình nhưng hôm nay cô đang ở nơi ồn ào náo động mà lại mất khống chế cảm xúc.
Nếu quả thật như cô đoán, có người xuất hiện bên cạnh cô.
.
.
.
.
.
Không, nhất định là có người xuất hiện, vết thương trên trán cô cũng bị xử lý qua rồi.
.
.
.
.
.
Tim Tống Thanh Xuân như ngừng đập, một giây kế tiếp cô liền xoay người, say lảo đảo lộn trở lại chỗ ghế ngồi.
Cô xông về chỗ ngồi, nhìn chung quanh hai vòng, sau đó ghé sang ghế tay trái bên cạnh hỏi: "Mới vừa có người đã tới chỗ tôi phải không?"
Người bàn bên kia uống say ngã trái ngã phải rồi, vốn không hiểu cô đang hỏi gì, một phụ nữ hướng về phía cô cười ngây ngô, một người nam hướng về phía cô khoát tay, nói: "Không hẹn, không hẹn, cô nương, chúng ta không hẹn, đây là bạn gái của tôi!"
Hẹn em gái ngươi a.
.
.
.
.
.
Tống Thanh Xuân mất bộ dạng say rượu, hướng về bàn phía bên phải đi tới.
Một người đàn ông trung niên nghe cô hỏi xong liền gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy a, có một người a.
.
.
.
.
." Trả lời xong thắc mắc của cô liền vui vẻ: "Cô nương, cô thật buồn cười, anh ta lau nước mắt cho cô thế nhưng cô lại chạy tới hỏi tôi, cô uống nhiều quá à?"
Hô hấp Tống Thanh Xuân ngừng lại, cô nhìn chằm chằm người người đàn ông kia, tiếp tục truy vấn: "Vậy ông có biết anh ta đi đâu rồi không?"
"Ừ, sẽ ở đó a.
.
.
.
.
." người đàn ông trung niên kia dùng miệng chai rượu chỉ một phương hướng.
Tống Thanh Xuân nhanh chóng quay đầu mà nhìn lại.
"Thấy không, anh ra mặc tây trang màu đen, vóc dáng rất cao, đang chen ra bên ngoài đó.
.
.
.
.
."
Buổi tối quán bar có nhiều đèn màu sắc khác nhau, lúc sáng lúc tối, căn bản không nhìn rõ xung quanh, Tống Thanh Xuân chỉ nhìn đại khái một hình dáng, sau đó không chờ người đàn ông trung niên kia nói hết lời, liền nói một câu "Cám ơn", rồi vui vẻ vọt vào sàn nhảy, hướng về phía người đàn ông kia đi vào.
Trong sàn nhảy, mọi người muôn hình muôn vẻ chật chội, Tống Thanh Xuân đi nửa bước, dừng năm giây, đợi đến khi cô thật vất vả chen đến chỗ người người đàn ông kia vừa đứng thì người đó đã biến mất, cô đứng tại chỗ, nhìn quanh một vòng, toàn khuôn mặt xa lạ, thậm chí còn có một người đàn ông nước ngoài hướng về phía cô vươn tay muốn mời cô cùng nhảy.
Tống Thanh Xuân lịch sự ném một câu"Thật xin lỗi", lại muốn chen lên sân khấu, cô dốc bao công sức mới bò lên sân khấu chật ních người, đứng lên cao nhìn quét một vòng sàn nhảy, cuối cùng ở bên phải sàn nhảy, tìm được bóng lưng màu đen cao lớn.
Không biết có phải vì cô uống rượu hay không, lúc ánh đèn lóe lên lúc sáng lúc tối, cô nhìn tấm lưng kia lại nghĩ tới bóng lưng Tô Chi Niệm.Tống Thanh Xuân lắc đầu định thần mới ý thức tới phương hướng người kia sắp đi, là lối ra.
.
.
.
.
.
Anh ta muốn rời đi sao?
Cô thật vất vả thấy được bóng dáng của anh ta, lần này tuyệt đối không thể để cho anh ta chạy thoát.
.
.
.
.
.
Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng từ trên sân khấu nhảy xuống, liều mạng chạy về hướng lối ra..
Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 LầnTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em." _______________________ Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà- vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm. Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút, dường như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm. Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút do dự tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi… Edit: Dê NúiTống Thanh Xuân ngây ngốc đứng trước bồn rửa tay, đầu ngón tay bắt đầu hơi hơi run rẩy.Quả nhiên không sai, lúc cô đang khóc đau lòng muốn chết, lại sưng mặt rồi......Trong hai tháng này, không phải cô không đau lòng khóc rống, tuy nhiên từ đầu đến cuối không có xuất hiện tình huống này, lúc ấy sau khi cô khóc xong, mắt sưng đỏ......Hiện tại lại xuất hiện......Lúc trước cô đều len lén khóc thầm một mình nhưng hôm nay cô đang ở nơi ồn ào náo động mà lại mất khống chế cảm xúc.Nếu quả thật như cô đoán, có người xuất hiện bên cạnh cô......Không, nhất định là có người xuất hiện, vết thương trên trán cô cũng bị xử lý qua rồi......Tim Tống Thanh Xuân như ngừng đập, một giây kế tiếp cô liền xoay người, say lảo đảo lộn trở lại chỗ ghế ngồi.Cô xông về chỗ ngồi, nhìn chung quanh hai vòng, sau đó ghé sang ghế tay trái bên cạnh hỏi: "Mới vừa có người đã tới chỗ tôi phải không?"Người bàn bên kia uống say ngã trái ngã phải rồi, vốn không hiểu cô đang hỏi gì, một phụ nữ hướng về phía cô cười ngây ngô, một người nam hướng về phía cô khoát tay, nói: "Không hẹn, không hẹn, cô nương, chúng ta không hẹn, đây là bạn gái của tôi!"Hẹn em gái ngươi a......Tống Thanh Xuân mất bộ dạng say rượu, hướng về bàn phía bên phải đi tới.Một người đàn ông trung niên nghe cô hỏi xong liền gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy a, có một người a......" Trả lời xong thắc mắc của cô liền vui vẻ: "Cô nương, cô thật buồn cười, anh ta lau nước mắt cho cô thế nhưng cô lại chạy tới hỏi tôi, cô uống nhiều quá à?"Hô hấp Tống Thanh Xuân ngừng lại, cô nhìn chằm chằm người người đàn ông kia, tiếp tục truy vấn: "Vậy ông có biết anh ta đi đâu rồi không?""Ừ, sẽ ở đó a......" người đàn ông trung niên kia dùng miệng chai rượu chỉ một phương hướng.Tống Thanh Xuân nhanh chóng quay đầu mà nhìn lại."Thấy không, anh ra mặc tây trang màu đen, vóc dáng rất cao, đang chen ra bên ngoài đó......"Buổi tối quán bar có nhiều đèn màu sắc khác nhau, lúc sáng lúc tối, căn bản không nhìn rõ xung quanh, Tống Thanh Xuân chỉ nhìn đại khái một hình dáng, sau đó không chờ người đàn ông trung niên kia nói hết lời, liền nói một câu "Cám ơn", rồi vui vẻ vọt vào sàn nhảy, hướng về phía người đàn ông kia đi vào.Trong sàn nhảy, mọi người muôn hình muôn vẻ chật chội, Tống Thanh Xuân đi nửa bước, dừng năm giây, đợi đến khi cô thật vất vả chen đến chỗ người người đàn ông kia vừa đứng thì người đó đã biến mất, cô đứng tại chỗ, nhìn quanh một vòng, toàn khuôn mặt xa lạ, thậm chí còn có một người đàn ông nước ngoài hướng về phía cô vươn tay muốn mời cô cùng nhảy.Tống Thanh Xuân lịch sự ném một câu"Thật xin lỗi", lại muốn chen lên sân khấu, cô dốc bao công sức mới bò lên sân khấu chật ních người, đứng lên cao nhìn quét một vòng sàn nhảy, cuối cùng ở bên phải sàn nhảy, tìm được bóng lưng màu đen cao lớn.Không biết có phải vì cô uống rượu hay không, lúc ánh đèn lóe lên lúc sáng lúc tối, cô nhìn tấm lưng kia lại nghĩ tới bóng lưng Tô Chi Niệm.Tống Thanh Xuân lắc đầu định thần mới ý thức tới phương hướng người kia sắp đi, là lối ra......Anh ta muốn rời đi sao?Cô thật vất vả thấy được bóng dáng của anh ta, lần này tuyệt đối không thể để cho anh ta chạy thoát......Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng từ trên sân khấu nhảy xuống, liều mạng chạy về hướng lối ra..