Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…
Chương 10: Quyển 1 Nếu Như Lam Trạm Tìm Được Nguỵ Anh 10
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… ~~~Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi bị chép phạt năm lần gia quy ở Tàng Thư Các ngay cả cơm tối cũng không ăn, sau khi ra ngoài liền biết cún nhỏ đã bị đưa đi rồi, Tiểu lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi nhẫn nhịn oan ức cả một ngày trời bây giờ không nhịn được nữa, liền trở về phòng nằm khóc."A Nguyện, chúng ta đã nuôi cún nhỏ hai tháng trời liền, cún nhỏ liền cứ như vậy bị đưa đi hức hức hức"Tiểu Cảnh Nghi ngồi trên dường, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau rớt xuống, ấm ức không thôi."Cảnh Nghi, Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn dĩ cấm nuôi sủng vận, chúng ta cũng không thể trách Hàm Quang Quân được"Tiểu Lam Nguyện chính là vô cùng hiểu chuyện, nhưng tình cảm hai tháng cùng cún nhỏ cũng không thể nói bỏ là bỏ, nhìn Tiểu Cảnh Nghi khóc mà vành mắt của Tiểu lam Nguyện cũng đỏ hoe theo.Giọng nói chính là vô cùng nghẹn ngào mà cất lời.Lam Vong Cơ biết hai tên nhóc này chép xong gia quy sẽ bỏ cơm tối, liền dặn đầu bếp để phần đồ ăn, Lam Vong Cơ cầm hộp đồ ăn đứng ở ngoài cửa phòng nghe hai đứa nhỏ thấp giọng thút thít, vô cùng tủi thân vô cùng ấm ức, phải biết đây là lần đầu tiên y làm cho Lam Nguyện ấm ức như vậy.Y nhẹ nhàng gõ cửa, Tiểu Lam Nguyện vội lấy tay áo lau nước mắt, chạy tới mở cửa thấy người tới thì có chút sửng sốt, sau đó vô cùng quy củ mà hành lễ như bình thường:"Hàm Quang Quân""Ừ, A Nguyện, Cảnh Nghi, tới ăn cơm""Đa tạ Hàm Quang Quân"Sau khi hai nhóc nói cảm ơn, nhìn nhau vui vẻ ăn cơm, chuyện của cún con nhỏ đã quên mất hơn nữa, Lam Vong Cơ ngồi cạnh bên uống trà, chờ hai nhóc ăn xong rồi liền cất lời:"A Nguyện, Cảnh Nghi, hôm nay đưa cún nhỏ của hai đứa đi là ta suy xét không chu toàn, ta xin lỗi hai đứa"Một câu nói của Hàm Quang Quân liền cứ như vậy nhắc lại chuyện cún nhỏ đã bị đưa đi, ánh mắt Lam Nguyện hồng hồng như thỏ con liền nói: "Hàm Quang Quân, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng, là chúng con phạm lỗi""Nghỉ ngơi một lát rồi ngủ sớm đi"Lam Vong Cơ nói xong, đứng dậy rời đi, không nói thêm lời nào.Thực ra y vốn rất nghiêm khắc nhưng đối xử với Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi chính là vô cùng dịu dàng.A Nguyện là đứa trẻ mà người ấy nuôi còn Cảnh Nghi thật tinh nghịch giống như người ấy vậy..
~~~Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi bị chép phạt năm lần gia quy ở Tàng Thư Các ngay cả cơm tối cũng không ăn, sau khi ra ngoài liền biết cún nhỏ đã bị đưa đi rồi, Tiểu lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi nhẫn nhịn oan ức cả một ngày trời bây giờ không nhịn được nữa, liền trở về phòng nằm khóc.
"A Nguyện, chúng ta đã nuôi cún nhỏ hai tháng trời liền, cún nhỏ liền cứ như vậy bị đưa đi hức hức hức"Tiểu Cảnh Nghi ngồi trên dường, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau rớt xuống, ấm ức không thôi.
"Cảnh Nghi, Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn dĩ cấm nuôi sủng vận, chúng ta cũng không thể trách Hàm Quang Quân được"Tiểu Lam Nguyện chính là vô cùng hiểu chuyện, nhưng tình cảm hai tháng cùng cún nhỏ cũng không thể nói bỏ là bỏ, nhìn Tiểu Cảnh Nghi khóc mà vành mắt của Tiểu lam Nguyện cũng đỏ hoe theo.
Giọng nói chính là vô cùng nghẹn ngào mà cất lời.
Lam Vong Cơ biết hai tên nhóc này chép xong gia quy sẽ bỏ cơm tối, liền dặn đầu bếp để phần đồ ăn, Lam Vong Cơ cầm hộp đồ ăn đứng ở ngoài cửa phòng nghe hai đứa nhỏ thấp giọng thút thít, vô cùng tủi thân vô cùng ấm ức, phải biết đây là lần đầu tiên y làm cho Lam Nguyện ấm ức như vậy.
Y nhẹ nhàng gõ cửa, Tiểu Lam Nguyện vội lấy tay áo lau nước mắt, chạy tới mở cửa thấy người tới thì có chút sửng sốt, sau đó vô cùng quy củ mà hành lễ như bình thường:"Hàm Quang Quân""Ừ, A Nguyện, Cảnh Nghi, tới ăn cơm""Đa tạ Hàm Quang Quân"Sau khi hai nhóc nói cảm ơn, nhìn nhau vui vẻ ăn cơm, chuyện của cún con nhỏ đã quên mất hơn nữa, Lam Vong Cơ ngồi cạnh bên uống trà, chờ hai nhóc ăn xong rồi liền cất lời:"A Nguyện, Cảnh Nghi, hôm nay đưa cún nhỏ của hai đứa đi là ta suy xét không chu toàn, ta xin lỗi hai đứa"Một câu nói của Hàm Quang Quân liền cứ như vậy nhắc lại chuyện cún nhỏ đã bị đưa đi, ánh mắt Lam Nguyện hồng hồng như thỏ con liền nói: "Hàm Quang Quân, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng, là chúng con phạm lỗi""Nghỉ ngơi một lát rồi ngủ sớm đi"Lam Vong Cơ nói xong, đứng dậy rời đi, không nói thêm lời nào.
Thực ra y vốn rất nghiêm khắc nhưng đối xử với Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi chính là vô cùng dịu dàng.
A Nguyện là đứa trẻ mà người ấy nuôi còn Cảnh Nghi thật tinh nghịch giống như người ấy vậy.
.
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… ~~~Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi bị chép phạt năm lần gia quy ở Tàng Thư Các ngay cả cơm tối cũng không ăn, sau khi ra ngoài liền biết cún nhỏ đã bị đưa đi rồi, Tiểu lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi nhẫn nhịn oan ức cả một ngày trời bây giờ không nhịn được nữa, liền trở về phòng nằm khóc."A Nguyện, chúng ta đã nuôi cún nhỏ hai tháng trời liền, cún nhỏ liền cứ như vậy bị đưa đi hức hức hức"Tiểu Cảnh Nghi ngồi trên dường, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau rớt xuống, ấm ức không thôi."Cảnh Nghi, Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn dĩ cấm nuôi sủng vận, chúng ta cũng không thể trách Hàm Quang Quân được"Tiểu Lam Nguyện chính là vô cùng hiểu chuyện, nhưng tình cảm hai tháng cùng cún nhỏ cũng không thể nói bỏ là bỏ, nhìn Tiểu Cảnh Nghi khóc mà vành mắt của Tiểu lam Nguyện cũng đỏ hoe theo.Giọng nói chính là vô cùng nghẹn ngào mà cất lời.Lam Vong Cơ biết hai tên nhóc này chép xong gia quy sẽ bỏ cơm tối, liền dặn đầu bếp để phần đồ ăn, Lam Vong Cơ cầm hộp đồ ăn đứng ở ngoài cửa phòng nghe hai đứa nhỏ thấp giọng thút thít, vô cùng tủi thân vô cùng ấm ức, phải biết đây là lần đầu tiên y làm cho Lam Nguyện ấm ức như vậy.Y nhẹ nhàng gõ cửa, Tiểu Lam Nguyện vội lấy tay áo lau nước mắt, chạy tới mở cửa thấy người tới thì có chút sửng sốt, sau đó vô cùng quy củ mà hành lễ như bình thường:"Hàm Quang Quân""Ừ, A Nguyện, Cảnh Nghi, tới ăn cơm""Đa tạ Hàm Quang Quân"Sau khi hai nhóc nói cảm ơn, nhìn nhau vui vẻ ăn cơm, chuyện của cún con nhỏ đã quên mất hơn nữa, Lam Vong Cơ ngồi cạnh bên uống trà, chờ hai nhóc ăn xong rồi liền cất lời:"A Nguyện, Cảnh Nghi, hôm nay đưa cún nhỏ của hai đứa đi là ta suy xét không chu toàn, ta xin lỗi hai đứa"Một câu nói của Hàm Quang Quân liền cứ như vậy nhắc lại chuyện cún nhỏ đã bị đưa đi, ánh mắt Lam Nguyện hồng hồng như thỏ con liền nói: "Hàm Quang Quân, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng, là chúng con phạm lỗi""Nghỉ ngơi một lát rồi ngủ sớm đi"Lam Vong Cơ nói xong, đứng dậy rời đi, không nói thêm lời nào.Thực ra y vốn rất nghiêm khắc nhưng đối xử với Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi chính là vô cùng dịu dàng.A Nguyện là đứa trẻ mà người ấy nuôi còn Cảnh Nghi thật tinh nghịch giống như người ấy vậy..