Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…
Chương 12: Quyển 1 Nếu Như Lam Trạm Tìm Được Nguỵ Anh 12
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Tiểu Cảnh Nghi cùng Tiểu Lam Nguyện thật nhanh tìm kiếm, trên tay là một cây sáo bạch ngọc vô cùng giống với Trần Tình năm ấy đưa cho Trạch Vu Quân."Vong Cơ, là cây sáo này chăng""Không phải! Cái này không phải! Các ngươi cũng lừa dối ta! Sáo vẫn còn, cây sáo nhất định vẫn còn, chỉ là.....chỉ là ta không tìm được hồn phách của y"Lam Vong Cơ nhận lấy, chỉ liếc một cái liền ném thần khí thượng đẳng trên tay xuống đất, khuân mặt y thống khổ đến cực hạn, thứ y còn chỉ là một thân xác rỗng tuếch của hắn mà thôi.Mà hắn, thì chẳng còn tỉnh lại nữa rồi."Huynh trưởng, có phải là hắn giận ta nên mới không quay về hay không"Có phải hắn hận y nghi ngờ hắn tu tà ma ngoại đạo.Có phải hắn hận y không đứng ra bênh vực hắn.Y hối hận rồi.Hắn liệu còn về không.Lam Hi Thần cảm thấy Nguỵ Vô Tiện chết rồi, đệ đệ của y giống như cũng đi theo.Thân là huynh trưởng như y lại chẳng có thể làm gì ngoài thở dài.Nguỵ Công Tử, rốt cuộc ngươi còn về hay không?Lam Trạm y mình tiếp tục tìm kiếm, trong số rất nhiều thần khí thượng đẳng liền phát hiện ra một cây thiết lạc của Kỳ Sơn Ôn Thị, y cầm lấy thiết lạc nóng rẫy đưa tới trên ngực.Năm ấy dưới sơn động Huyền Vũ người đó đã cứu một cô nương, vết thương trên ngực hắn cũng là cùng một chỗ với y.Thì ra cảm giác của người đó lúc thiết lạc đưa tới trên ngực là như vậy.Y cũng muốn nếm thử một chút nỗi đau người từng chịu.Lam Hi Thần cũng bị hành động này doạ cho sợ, chờ khi y giằng thiết lạc khỏi tay đệ đệ thì đã muộn, ngực cũng đã bỏng rồi, nhìn qua cũng biết lực ấn của người cầm thiết lạc xuống tay thật tàn nhẫn.Đệ đệ y như vậy, y cũng thật đau lòng.Lam Hi Thần ôm lấy đệ đệ của mình:"Vong Cơ, ta biết lòng đệ thật đau khổ, nhưng Nguỵ Công Tử cũng không còn, đệ tội gì phải làm khó mình""Huynh trưởng, ta thật đau.Huynh trưởng, chỗ này của ta đau lắm, huynh trưởng, phải làm sao thì chỗ này của ta mới hết đau đây?"Lam Vong Cơ sờ tới nơi bị thiết lạc làm bỏng, cũng là vị trí của trái tim, cổ họng mang theo một tia nức nở cất lời, ánh mắt hồng hồng còn vương theo ánh lệ..
Tiểu Cảnh Nghi cùng Tiểu Lam Nguyện thật nhanh tìm kiếm, trên tay là một cây sáo bạch ngọc vô cùng giống với Trần Tình năm ấy đưa cho Trạch Vu Quân."Vong Cơ, là cây sáo này chăng""Không phải! Cái này không phải! Các ngươi cũng lừa dối ta! Sáo vẫn còn, cây sáo nhất định vẫn còn, chỉ là.....chỉ là ta không tìm được hồn phách của y"Lam Vong Cơ nhận lấy, chỉ liếc một cái liền ném thần khí thượng đẳng trên tay xuống đất, khuân mặt y thống khổ đến cực hạn, thứ y còn chỉ là một thân xác rỗng tuếch của hắn mà thôi.
Mà hắn, thì chẳng còn tỉnh lại nữa rồi."Huynh trưởng, có phải là hắn giận ta nên mới không quay về hay không"Có phải hắn hận y nghi ngờ hắn tu tà ma ngoại đạo.Có phải hắn hận y không đứng ra bênh vực hắn.Y hối hận rồi.Hắn liệu còn về không.Lam Hi Thần cảm thấy Nguỵ Vô Tiện chết rồi, đệ đệ của y giống như cũng đi theo.
Thân là huynh trưởng như y lại chẳng có thể làm gì ngoài thở dài.Nguỵ Công Tử, rốt cuộc ngươi còn về hay không?Lam Trạm y mình tiếp tục tìm kiếm, trong số rất nhiều thần khí thượng đẳng liền phát hiện ra một cây thiết lạc của Kỳ Sơn Ôn Thị, y cầm lấy thiết lạc nóng rẫy đưa tới trên ngực.
Năm ấy dưới sơn động Huyền Vũ người đó đã cứu một cô nương, vết thương trên ngực hắn cũng là cùng một chỗ với y.
Thì ra cảm giác của người đó lúc thiết lạc đưa tới trên ngực là như vậy.
Y cũng muốn nếm thử một chút nỗi đau người từng chịu.Lam Hi Thần cũng bị hành động này doạ cho sợ, chờ khi y giằng thiết lạc khỏi tay đệ đệ thì đã muộn, ngực cũng đã bỏng rồi, nhìn qua cũng biết lực ấn của người cầm thiết lạc xuống tay thật tàn nhẫn.
Đệ đệ y như vậy, y cũng thật đau lòng.
Lam Hi Thần ôm lấy đệ đệ của mình:"Vong Cơ, ta biết lòng đệ thật đau khổ, nhưng Nguỵ Công Tử cũng không còn, đệ tội gì phải làm khó mình""Huynh trưởng, ta thật đau.
Huynh trưởng, chỗ này của ta đau lắm, huynh trưởng, phải làm sao thì chỗ này của ta mới hết đau đây?"Lam Vong Cơ sờ tới nơi bị thiết lạc làm bỏng, cũng là vị trí của trái tim, cổ họng mang theo một tia nức nở cất lời, ánh mắt hồng hồng còn vương theo ánh lệ.
.
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Tiểu Cảnh Nghi cùng Tiểu Lam Nguyện thật nhanh tìm kiếm, trên tay là một cây sáo bạch ngọc vô cùng giống với Trần Tình năm ấy đưa cho Trạch Vu Quân."Vong Cơ, là cây sáo này chăng""Không phải! Cái này không phải! Các ngươi cũng lừa dối ta! Sáo vẫn còn, cây sáo nhất định vẫn còn, chỉ là.....chỉ là ta không tìm được hồn phách của y"Lam Vong Cơ nhận lấy, chỉ liếc một cái liền ném thần khí thượng đẳng trên tay xuống đất, khuân mặt y thống khổ đến cực hạn, thứ y còn chỉ là một thân xác rỗng tuếch của hắn mà thôi.Mà hắn, thì chẳng còn tỉnh lại nữa rồi."Huynh trưởng, có phải là hắn giận ta nên mới không quay về hay không"Có phải hắn hận y nghi ngờ hắn tu tà ma ngoại đạo.Có phải hắn hận y không đứng ra bênh vực hắn.Y hối hận rồi.Hắn liệu còn về không.Lam Hi Thần cảm thấy Nguỵ Vô Tiện chết rồi, đệ đệ của y giống như cũng đi theo.Thân là huynh trưởng như y lại chẳng có thể làm gì ngoài thở dài.Nguỵ Công Tử, rốt cuộc ngươi còn về hay không?Lam Trạm y mình tiếp tục tìm kiếm, trong số rất nhiều thần khí thượng đẳng liền phát hiện ra một cây thiết lạc của Kỳ Sơn Ôn Thị, y cầm lấy thiết lạc nóng rẫy đưa tới trên ngực.Năm ấy dưới sơn động Huyền Vũ người đó đã cứu một cô nương, vết thương trên ngực hắn cũng là cùng một chỗ với y.Thì ra cảm giác của người đó lúc thiết lạc đưa tới trên ngực là như vậy.Y cũng muốn nếm thử một chút nỗi đau người từng chịu.Lam Hi Thần cũng bị hành động này doạ cho sợ, chờ khi y giằng thiết lạc khỏi tay đệ đệ thì đã muộn, ngực cũng đã bỏng rồi, nhìn qua cũng biết lực ấn của người cầm thiết lạc xuống tay thật tàn nhẫn.Đệ đệ y như vậy, y cũng thật đau lòng.Lam Hi Thần ôm lấy đệ đệ của mình:"Vong Cơ, ta biết lòng đệ thật đau khổ, nhưng Nguỵ Công Tử cũng không còn, đệ tội gì phải làm khó mình""Huynh trưởng, ta thật đau.Huynh trưởng, chỗ này của ta đau lắm, huynh trưởng, phải làm sao thì chỗ này của ta mới hết đau đây?"Lam Vong Cơ sờ tới nơi bị thiết lạc làm bỏng, cũng là vị trí của trái tim, cổ họng mang theo một tia nức nở cất lời, ánh mắt hồng hồng còn vương theo ánh lệ..