Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…
Chương 18: Quyển 1 Nếu Như Lam Trạm Tìm Được Nguỵ Anh 18
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Nhớ lại cậu thiếu niên hoạt bát, tư chất hơn người, lúc nào cũng hơn hắn một bậc.Nhớ lại cậu thiếu niên luôn luôn cười chưa từng đặt chuyện gì vào trong mắt, y cũng sực nhận ra, hình như y chưa từng thấy Nguỵ Vô Tiện khóc thì phải.Nhưng cậu thiếu niên cùng y quậy phá khắp Vân Mộng, có hay chăng không còn muốn quay về Vân Mộng nữa rồi.....Giang Gia là nhà của y, cũng là nhà của hắn.Cha của y cũng là cha của hắn, tỷ của y cũng là tỷ của hắn.Cha của y luôn yêu thương hắn hết mực, tỷ của y cũng dịu dàng với hắn vô bờ bến.Y nhớ lại năm ấy, cùng thiếu niên phong quang vô hạn kia cùng nhau đi bắt gà lôi, hái trộm sen trong hồ, thả diều, leo núi, bắn cung...!quậy phá khắp nơi.Là y luôn luôn giúp hắn đuổi chó, thu xác hắn về nhà mỗi khi hắn khắp nơi gây hoạ.Giang Trừng y không biết khi nào, khoé môi hắn đã giương lên một nụ cười nhàn nhạt.Y lại nhìn Lam Vong Cơ, nhớ đến Cô Tô Song Bích.Người nọ cũng từng nói, Vân Mộng có Vân Mộng Song Kiệt, nhưng hắn đâu rồi, sao chỉ còn một mình y.Nếu như năm ấy, y không màng chuyện gì cả, bất chấp bảo hộ hắn, liệu kết cục có còn như hôm nay?Nhưng thế gian làm gì có cái gọi là nếu như?"Lam Nhị công tử, cho dù Giang mỗ có hối hận đi chăng nữa, cũng không phiền ngươi để tâm"Nói rồi, y ngang nhiên rời đi, chỉ để lại một Lam Trạm yên lặng thưởng sen.~~~Giang Trừng đi từng bước từng bước vào mật thất, chỉ thấy một người được trói trên cột, đây không biết là người thứ bao nhiêu hắn bắt về rồi, chỉ biết tên này thật giống hắn.Y tự cười chính bản thân mình, người vừa trông có chút giống hắn, y liền bắt về như vậy."Nói, ngươi có phải hắn không""Giang Tông Chủ, ta thật sự không phải Nguỵ Vô Tiện, người tha cho ta đi"Y không biết vì sao, vừa nghe lời đó, cánh tay cầm Tử Điện y lại càng thêm lực, quật đến khi hắn bất tỉnh được các đệ tử Giang Thị kéo ra bên ngoài, mật thất không còn ai ngoài y cả, chỉ còn lại một mảng trống không.Y lại nhớ lại lời Lam Vong Cơ nói ban nãy, hỏi y có hối hận không?Y hối hận thật rồi, bản thân y cũng chẳng còn sức mà quỳ gục trên đất, giọng nói run run cất ra thành lời:" Cầu xin ngươi quay về đi".
Nhớ lại cậu thiếu niên hoạt bát, tư chất hơn người, lúc nào cũng hơn hắn một bậc.Nhớ lại cậu thiếu niên luôn luôn cười chưa từng đặt chuyện gì vào trong mắt, y cũng sực nhận ra, hình như y chưa từng thấy Nguỵ Vô Tiện khóc thì phải.Nhưng cậu thiếu niên cùng y quậy phá khắp Vân Mộng, có hay chăng không còn muốn quay về Vân Mộng nữa rồi.....Giang Gia là nhà của y, cũng là nhà của hắn.
Cha của y cũng là cha của hắn, tỷ của y cũng là tỷ của hắn.
Cha của y luôn yêu thương hắn hết mực, tỷ của y cũng dịu dàng với hắn vô bờ bến.
Y nhớ lại năm ấy, cùng thiếu niên phong quang vô hạn kia cùng nhau đi bắt gà lôi, hái trộm sen trong hồ, thả diều, leo núi, bắn cung...!quậy phá khắp nơi.
Là y luôn luôn giúp hắn đuổi chó, thu xác hắn về nhà mỗi khi hắn khắp nơi gây hoạ.Giang Trừng y không biết khi nào, khoé môi hắn đã giương lên một nụ cười nhàn nhạt.Y lại nhìn Lam Vong Cơ, nhớ đến Cô Tô Song Bích.
Người nọ cũng từng nói, Vân Mộng có Vân Mộng Song Kiệt, nhưng hắn đâu rồi, sao chỉ còn một mình y.Nếu như năm ấy, y không màng chuyện gì cả, bất chấp bảo hộ hắn, liệu kết cục có còn như hôm nay?Nhưng thế gian làm gì có cái gọi là nếu như?"Lam Nhị công tử, cho dù Giang mỗ có hối hận đi chăng nữa, cũng không phiền ngươi để tâm"Nói rồi, y ngang nhiên rời đi, chỉ để lại một Lam Trạm yên lặng thưởng sen.~~~Giang Trừng đi từng bước từng bước vào mật thất, chỉ thấy một người được trói trên cột, đây không biết là người thứ bao nhiêu hắn bắt về rồi, chỉ biết tên này thật giống hắn.
Y tự cười chính bản thân mình, người vừa trông có chút giống hắn, y liền bắt về như vậy."Nói, ngươi có phải hắn không""Giang Tông Chủ, ta thật sự không phải Nguỵ Vô Tiện, người tha cho ta đi"Y không biết vì sao, vừa nghe lời đó, cánh tay cầm Tử Điện y lại càng thêm lực, quật đến khi hắn bất tỉnh được các đệ tử Giang Thị kéo ra bên ngoài, mật thất không còn ai ngoài y cả, chỉ còn lại một mảng trống không.Y lại nhớ lại lời Lam Vong Cơ nói ban nãy, hỏi y có hối hận không?Y hối hận thật rồi, bản thân y cũng chẳng còn sức mà quỳ gục trên đất, giọng nói run run cất ra thành lời:" Cầu xin ngươi quay về đi".
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Nhớ lại cậu thiếu niên hoạt bát, tư chất hơn người, lúc nào cũng hơn hắn một bậc.Nhớ lại cậu thiếu niên luôn luôn cười chưa từng đặt chuyện gì vào trong mắt, y cũng sực nhận ra, hình như y chưa từng thấy Nguỵ Vô Tiện khóc thì phải.Nhưng cậu thiếu niên cùng y quậy phá khắp Vân Mộng, có hay chăng không còn muốn quay về Vân Mộng nữa rồi.....Giang Gia là nhà của y, cũng là nhà của hắn.Cha của y cũng là cha của hắn, tỷ của y cũng là tỷ của hắn.Cha của y luôn yêu thương hắn hết mực, tỷ của y cũng dịu dàng với hắn vô bờ bến.Y nhớ lại năm ấy, cùng thiếu niên phong quang vô hạn kia cùng nhau đi bắt gà lôi, hái trộm sen trong hồ, thả diều, leo núi, bắn cung...!quậy phá khắp nơi.Là y luôn luôn giúp hắn đuổi chó, thu xác hắn về nhà mỗi khi hắn khắp nơi gây hoạ.Giang Trừng y không biết khi nào, khoé môi hắn đã giương lên một nụ cười nhàn nhạt.Y lại nhìn Lam Vong Cơ, nhớ đến Cô Tô Song Bích.Người nọ cũng từng nói, Vân Mộng có Vân Mộng Song Kiệt, nhưng hắn đâu rồi, sao chỉ còn một mình y.Nếu như năm ấy, y không màng chuyện gì cả, bất chấp bảo hộ hắn, liệu kết cục có còn như hôm nay?Nhưng thế gian làm gì có cái gọi là nếu như?"Lam Nhị công tử, cho dù Giang mỗ có hối hận đi chăng nữa, cũng không phiền ngươi để tâm"Nói rồi, y ngang nhiên rời đi, chỉ để lại một Lam Trạm yên lặng thưởng sen.~~~Giang Trừng đi từng bước từng bước vào mật thất, chỉ thấy một người được trói trên cột, đây không biết là người thứ bao nhiêu hắn bắt về rồi, chỉ biết tên này thật giống hắn.Y tự cười chính bản thân mình, người vừa trông có chút giống hắn, y liền bắt về như vậy."Nói, ngươi có phải hắn không""Giang Tông Chủ, ta thật sự không phải Nguỵ Vô Tiện, người tha cho ta đi"Y không biết vì sao, vừa nghe lời đó, cánh tay cầm Tử Điện y lại càng thêm lực, quật đến khi hắn bất tỉnh được các đệ tử Giang Thị kéo ra bên ngoài, mật thất không còn ai ngoài y cả, chỉ còn lại một mảng trống không.Y lại nhớ lại lời Lam Vong Cơ nói ban nãy, hỏi y có hối hận không?Y hối hận thật rồi, bản thân y cũng chẳng còn sức mà quỳ gục trên đất, giọng nói run run cất ra thành lời:" Cầu xin ngươi quay về đi".