Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…
Chương 40: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 15
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Bước chân của hắn nhẹ tênh dường như không phát ra tiếng động bước vào trong Tàng Thư Các, một bóng người nhỏ bé chăm chú đọc sách hiện lên trước mắt hắn, thì ra là Lam Nguyện, cậu bé mà Vong Cơ đem về từ Loạn Tán Cương, đứa trẻ này thật xiêng năng.Bên cạnh Lam Nguyện còn có một bóng dáng nhỏ bé khác nằm dài ra sàn, quyển sách gia huấn còn trùm lên mặt, hiển nhiên không cần thấy mặt, hắn cũng đoán được đứa trẻ kia là ai, chính là Tiểu Cảnh Nghi nghịch ngợm nhất Cô Tô đây mà."A Nguyện, sao con còn chưa về phòng, đã sắp đến giờ Hợi rồi"Lam Nguyện sửng sốt ngẩng đầu lên, gương mặt vô cùng vui tươi mà gọi: "Trạch Vu Quân"Lam Cảnh Nghi bị tiếng gọi của Lam Nguyện làm cho giật mình, vội vàng ngồi dậy chỉnh lại mạt ngạch nhưng cũng không quên lễ nghi liền nhanh miệng :"Trạch Vu Quân"Nhớ lại lúc Lam Nguyện mới được đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thúc phụ là người phản đối đứa nhỏ kịch liệt nhất, nhất quyết không cho đứa nhỏ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng đứa trẻ này ngưng sốt, lúc tỉnh lại liền quên hết quá khứ năm xưa, quên mất bản thân là người Ôn Gia, thúc phụ cũng dần không ghét đứa nhỏ nữa.Khi ấy Lam Hi Thần hắn còn phải xây dựng lại Lam Gia, rất ít có thời gian thay đệ đệ để ý đến đứa nhỏ liền thấy tiểu đồ đệ Lam Cảnh Nghi không tệ, lại còn là dòng chính Lam Gia, tính tình hoạt bát năng động rất giống với Nguỵ Công Tử năm ấy liền đem hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, hai đứa nhỏ liền vô cùng thân thiết mà quấn quýt lấy nhau không rời.Lam Hi Thần liền xắp xếp cho Lam Cảnh Nghi đến ở chung phòng với Lam Nguyện, tiện cho hai đứa trẻ cùng nhau học tập."Trạch Vu Quân, nãy giờ con đã khuyên A Nguyện rất nhiều nhưng A Nguyện vẫn chưa chịu về cùng con""A Nguyện, con hãy về nghỉ ngơi ngày mai rồi lại đọc tiếp""Vâng, Trạch Vu Quân"Bạn nhỏ Lam Nguyện liền gấp lại quyển sách đang còn dang dở trên tay để lên phía kệ sách, tay nhỏ liền hành lễ với Trạch Vu Quân rồi mới rời đi.Cảnh Nghi trước nay luôn thấy A Nguyện nghe lời Trạch Vu Quân, nên chuyện này cũng liền không có bất ngờ gì, liền hành lễ rồi đi cùng Lam Nguyện..
Bước chân của hắn nhẹ tênh dường như không phát ra tiếng động bước vào trong Tàng Thư Các, một bóng người nhỏ bé chăm chú đọc sách hiện lên trước mắt hắn, thì ra là Lam Nguyện, cậu bé mà Vong Cơ đem về từ Loạn Tán Cương, đứa trẻ này thật xiêng năng.
Bên cạnh Lam Nguyện còn có một bóng dáng nhỏ bé khác nằm dài ra sàn, quyển sách gia huấn còn trùm lên mặt, hiển nhiên không cần thấy mặt, hắn cũng đoán được đứa trẻ kia là ai, chính là Tiểu Cảnh Nghi nghịch ngợm nhất Cô Tô đây mà.
"A Nguyện, sao con còn chưa về phòng, đã sắp đến giờ Hợi rồi"Lam Nguyện sửng sốt ngẩng đầu lên, gương mặt vô cùng vui tươi mà gọi: "Trạch Vu Quân"Lam Cảnh Nghi bị tiếng gọi của Lam Nguyện làm cho giật mình, vội vàng ngồi dậy chỉnh lại mạt ngạch nhưng cũng không quên lễ nghi liền nhanh miệng :"Trạch Vu Quân"Nhớ lại lúc Lam Nguyện mới được đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thúc phụ là người phản đối đứa nhỏ kịch liệt nhất, nhất quyết không cho đứa nhỏ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng đứa trẻ này ngưng sốt, lúc tỉnh lại liền quên hết quá khứ năm xưa, quên mất bản thân là người Ôn Gia, thúc phụ cũng dần không ghét đứa nhỏ nữa.
Khi ấy Lam Hi Thần hắn còn phải xây dựng lại Lam Gia, rất ít có thời gian thay đệ đệ để ý đến đứa nhỏ liền thấy tiểu đồ đệ Lam Cảnh Nghi không tệ, lại còn là dòng chính Lam Gia, tính tình hoạt bát năng động rất giống với Nguỵ Công Tử năm ấy liền đem hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, hai đứa nhỏ liền vô cùng thân thiết mà quấn quýt lấy nhau không rời.
Lam Hi Thần liền xắp xếp cho Lam Cảnh Nghi đến ở chung phòng với Lam Nguyện, tiện cho hai đứa trẻ cùng nhau học tập.
"Trạch Vu Quân, nãy giờ con đã khuyên A Nguyện rất nhiều nhưng A Nguyện vẫn chưa chịu về cùng con""A Nguyện, con hãy về nghỉ ngơi ngày mai rồi lại đọc tiếp""Vâng, Trạch Vu Quân"Bạn nhỏ Lam Nguyện liền gấp lại quyển sách đang còn dang dở trên tay để lên phía kệ sách, tay nhỏ liền hành lễ với Trạch Vu Quân rồi mới rời đi.
Cảnh Nghi trước nay luôn thấy A Nguyện nghe lời Trạch Vu Quân, nên chuyện này cũng liền không có bất ngờ gì, liền hành lễ rồi đi cùng Lam Nguyện.
.
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Bước chân của hắn nhẹ tênh dường như không phát ra tiếng động bước vào trong Tàng Thư Các, một bóng người nhỏ bé chăm chú đọc sách hiện lên trước mắt hắn, thì ra là Lam Nguyện, cậu bé mà Vong Cơ đem về từ Loạn Tán Cương, đứa trẻ này thật xiêng năng.Bên cạnh Lam Nguyện còn có một bóng dáng nhỏ bé khác nằm dài ra sàn, quyển sách gia huấn còn trùm lên mặt, hiển nhiên không cần thấy mặt, hắn cũng đoán được đứa trẻ kia là ai, chính là Tiểu Cảnh Nghi nghịch ngợm nhất Cô Tô đây mà."A Nguyện, sao con còn chưa về phòng, đã sắp đến giờ Hợi rồi"Lam Nguyện sửng sốt ngẩng đầu lên, gương mặt vô cùng vui tươi mà gọi: "Trạch Vu Quân"Lam Cảnh Nghi bị tiếng gọi của Lam Nguyện làm cho giật mình, vội vàng ngồi dậy chỉnh lại mạt ngạch nhưng cũng không quên lễ nghi liền nhanh miệng :"Trạch Vu Quân"Nhớ lại lúc Lam Nguyện mới được đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thúc phụ là người phản đối đứa nhỏ kịch liệt nhất, nhất quyết không cho đứa nhỏ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng đứa trẻ này ngưng sốt, lúc tỉnh lại liền quên hết quá khứ năm xưa, quên mất bản thân là người Ôn Gia, thúc phụ cũng dần không ghét đứa nhỏ nữa.Khi ấy Lam Hi Thần hắn còn phải xây dựng lại Lam Gia, rất ít có thời gian thay đệ đệ để ý đến đứa nhỏ liền thấy tiểu đồ đệ Lam Cảnh Nghi không tệ, lại còn là dòng chính Lam Gia, tính tình hoạt bát năng động rất giống với Nguỵ Công Tử năm ấy liền đem hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, hai đứa nhỏ liền vô cùng thân thiết mà quấn quýt lấy nhau không rời.Lam Hi Thần liền xắp xếp cho Lam Cảnh Nghi đến ở chung phòng với Lam Nguyện, tiện cho hai đứa trẻ cùng nhau học tập."Trạch Vu Quân, nãy giờ con đã khuyên A Nguyện rất nhiều nhưng A Nguyện vẫn chưa chịu về cùng con""A Nguyện, con hãy về nghỉ ngơi ngày mai rồi lại đọc tiếp""Vâng, Trạch Vu Quân"Bạn nhỏ Lam Nguyện liền gấp lại quyển sách đang còn dang dở trên tay để lên phía kệ sách, tay nhỏ liền hành lễ với Trạch Vu Quân rồi mới rời đi.Cảnh Nghi trước nay luôn thấy A Nguyện nghe lời Trạch Vu Quân, nên chuyện này cũng liền không có bất ngờ gì, liền hành lễ rồi đi cùng Lam Nguyện..