Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…
Chương 44: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 19
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Quá trình chờ đợi từ sáng đến chiều thực ra diễn ra vô cùng nhanh.Trên ngọn đồi nhỏ này các môn sinh Cô Tô bình thường khác đều không được bước đến, chờ tới chiều, Nguỵ Vô Tiện chợt nghe bên ngoài gian nhà nhỏ có tiếng trẻ con nói chuyện, bản thân hắn có chút tò mò liền vén rèm lén xem động tĩnh bên ngoài một chút."A Nguyện, ngươi nói xem, món canh trưa nay thật đắng""Thì ngày nào cũng đắng như vậy mà""A Nguyện, ta thật bội phục trù phòng có thể nấu ra món canh dở tệ như vậy bao nhiêu năm nay""Cảnh Nghi, mấy năm nay ngươi chê đồ ăn còn chưa đủ sao""A Nguyện, ta nghe các huynh đệ khác nói, món ăn ở Vân Mộng Giang Thị rất ngon" Tiểu Cảnh Nghi nói rồi đưa tay ôm lấy thỏ con trắng muốt, xoa xoa một chút, lại đút cho nó một củ cà rốt nhỏ, thỏ con có vẻ ăn rất ngon.Nguỵ Vô Tiện đứng trong phòng nghe hai đứa nhỏ nói chuyện liền muốn phì cười, thì ra cũng có môn sinh Cô Tô ghét ăn đồ ăn ở đây giống hắn như vậy.Cuối cùng giữa ba ngàn điều gia quy cũng có đệ tử đứng lên nói lý.Nguỵ Vô Tiện cũng chính là không hiểu, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dở tệ như vậy, lại nuôi được một Lam Nhị Công Tử dung mạo anh tuấn phi phàm.Haizzz, đúng là không thể tin được.Hai đứa trẻ nhỏ cảm thấy bên trong gian tĩnh thất có động tĩnh, dẫu sao cũng chỉ là hai đứa trẻ lên năm sáu tuổi, có chút nhát gan.Tiểu Cảnh Nghi liền đứng im một chỗ, không giám động đậy chút nào cất lời hỏi Tiểu Lam Nguyện bên cạnh."A Nguyện, ngươi có nghe thấy cái giống ta nghe thấy không" Tiểu Cảnh Nghi nhẹ nhàng thả tiểu bạch thỏ trên tay xuống đất."Cảnh Nghi, hình như ta cũng nghe thấy" Tiểu Lam Nguyện cũng đứng hình rồi, gương mặt non nớt nhìn sang Cảnh Nghi bên cạnh, thỏ con trên tay cũng đã bỏ xuống đất."Aaaaa, có quỷ" Tiểu Cảnh Nghi hét to rồi nhanh chóng kéo Tiểu Lam Nguyện chạy xuống khỏi núi, hai bóng dáng nhỏ nhắn kéo nhau mà chạy trông vô cùng buồn cười.Nguỵ Vô Tiện ở trong tĩnh thất cười ra tiếng, tự hỏi từ bao giờ Lam Gia đã dạy ra được đệ tử thú vị như vậy.Cô Tô Lam Thị trảm yêu trừ ma, vậy mà đệ tử lại sợ ma, đúng là cười chết hắn.Chuyện này để lão già Lam Khải Nhân biết được còn không bị phạt quỳ a, bị phạt chép gia quy a..
Quá trình chờ đợi từ sáng đến chiều thực ra diễn ra vô cùng nhanh.
Trên ngọn đồi nhỏ này các môn sinh Cô Tô bình thường khác đều không được bước đến, chờ tới chiều, Nguỵ Vô Tiện chợt nghe bên ngoài gian nhà nhỏ có tiếng trẻ con nói chuyện, bản thân hắn có chút tò mò liền vén rèm lén xem động tĩnh bên ngoài một chút."A Nguyện, ngươi nói xem, món canh trưa nay thật đắng""Thì ngày nào cũng đắng như vậy mà""A Nguyện, ta thật bội phục trù phòng có thể nấu ra món canh dở tệ như vậy bao nhiêu năm nay""Cảnh Nghi, mấy năm nay ngươi chê đồ ăn còn chưa đủ sao""A Nguyện, ta nghe các huynh đệ khác nói, món ăn ở Vân Mộng Giang Thị rất ngon" Tiểu Cảnh Nghi nói rồi đưa tay ôm lấy thỏ con trắng muốt, xoa xoa một chút, lại đút cho nó một củ cà rốt nhỏ, thỏ con có vẻ ăn rất ngon.Nguỵ Vô Tiện đứng trong phòng nghe hai đứa nhỏ nói chuyện liền muốn phì cười, thì ra cũng có môn sinh Cô Tô ghét ăn đồ ăn ở đây giống hắn như vậy.
Cuối cùng giữa ba ngàn điều gia quy cũng có đệ tử đứng lên nói lý.
Nguỵ Vô Tiện cũng chính là không hiểu, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dở tệ như vậy, lại nuôi được một Lam Nhị Công Tử dung mạo anh tuấn phi phàm.
Haizzz, đúng là không thể tin được.Hai đứa trẻ nhỏ cảm thấy bên trong gian tĩnh thất có động tĩnh, dẫu sao cũng chỉ là hai đứa trẻ lên năm sáu tuổi, có chút nhát gan.
Tiểu Cảnh Nghi liền đứng im một chỗ, không giám động đậy chút nào cất lời hỏi Tiểu Lam Nguyện bên cạnh."A Nguyện, ngươi có nghe thấy cái giống ta nghe thấy không" Tiểu Cảnh Nghi nhẹ nhàng thả tiểu bạch thỏ trên tay xuống đất."Cảnh Nghi, hình như ta cũng nghe thấy" Tiểu Lam Nguyện cũng đứng hình rồi, gương mặt non nớt nhìn sang Cảnh Nghi bên cạnh, thỏ con trên tay cũng đã bỏ xuống đất."Aaaaa, có quỷ" Tiểu Cảnh Nghi hét to rồi nhanh chóng kéo Tiểu Lam Nguyện chạy xuống khỏi núi, hai bóng dáng nhỏ nhắn kéo nhau mà chạy trông vô cùng buồn cười.Nguỵ Vô Tiện ở trong tĩnh thất cười ra tiếng, tự hỏi từ bao giờ Lam Gia đã dạy ra được đệ tử thú vị như vậy.
Cô Tô Lam Thị trảm yêu trừ ma, vậy mà đệ tử lại sợ ma, đúng là cười chết hắn.
Chuyện này để lão già Lam Khải Nhân biết được còn không bị phạt quỳ a, bị phạt chép gia quy a..
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Quá trình chờ đợi từ sáng đến chiều thực ra diễn ra vô cùng nhanh.Trên ngọn đồi nhỏ này các môn sinh Cô Tô bình thường khác đều không được bước đến, chờ tới chiều, Nguỵ Vô Tiện chợt nghe bên ngoài gian nhà nhỏ có tiếng trẻ con nói chuyện, bản thân hắn có chút tò mò liền vén rèm lén xem động tĩnh bên ngoài một chút."A Nguyện, ngươi nói xem, món canh trưa nay thật đắng""Thì ngày nào cũng đắng như vậy mà""A Nguyện, ta thật bội phục trù phòng có thể nấu ra món canh dở tệ như vậy bao nhiêu năm nay""Cảnh Nghi, mấy năm nay ngươi chê đồ ăn còn chưa đủ sao""A Nguyện, ta nghe các huynh đệ khác nói, món ăn ở Vân Mộng Giang Thị rất ngon" Tiểu Cảnh Nghi nói rồi đưa tay ôm lấy thỏ con trắng muốt, xoa xoa một chút, lại đút cho nó một củ cà rốt nhỏ, thỏ con có vẻ ăn rất ngon.Nguỵ Vô Tiện đứng trong phòng nghe hai đứa nhỏ nói chuyện liền muốn phì cười, thì ra cũng có môn sinh Cô Tô ghét ăn đồ ăn ở đây giống hắn như vậy.Cuối cùng giữa ba ngàn điều gia quy cũng có đệ tử đứng lên nói lý.Nguỵ Vô Tiện cũng chính là không hiểu, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dở tệ như vậy, lại nuôi được một Lam Nhị Công Tử dung mạo anh tuấn phi phàm.Haizzz, đúng là không thể tin được.Hai đứa trẻ nhỏ cảm thấy bên trong gian tĩnh thất có động tĩnh, dẫu sao cũng chỉ là hai đứa trẻ lên năm sáu tuổi, có chút nhát gan.Tiểu Cảnh Nghi liền đứng im một chỗ, không giám động đậy chút nào cất lời hỏi Tiểu Lam Nguyện bên cạnh."A Nguyện, ngươi có nghe thấy cái giống ta nghe thấy không" Tiểu Cảnh Nghi nhẹ nhàng thả tiểu bạch thỏ trên tay xuống đất."Cảnh Nghi, hình như ta cũng nghe thấy" Tiểu Lam Nguyện cũng đứng hình rồi, gương mặt non nớt nhìn sang Cảnh Nghi bên cạnh, thỏ con trên tay cũng đã bỏ xuống đất."Aaaaa, có quỷ" Tiểu Cảnh Nghi hét to rồi nhanh chóng kéo Tiểu Lam Nguyện chạy xuống khỏi núi, hai bóng dáng nhỏ nhắn kéo nhau mà chạy trông vô cùng buồn cười.Nguỵ Vô Tiện ở trong tĩnh thất cười ra tiếng, tự hỏi từ bao giờ Lam Gia đã dạy ra được đệ tử thú vị như vậy.Cô Tô Lam Thị trảm yêu trừ ma, vậy mà đệ tử lại sợ ma, đúng là cười chết hắn.Chuyện này để lão già Lam Khải Nhân biết được còn không bị phạt quỳ a, bị phạt chép gia quy a..