Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…
Chương 50: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 25
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Cuối cùng hắn cũng đã bước đến vị trí ấy, vị trí mà người nọ bỏ mạng, Nguỵ Vô Tiện hắn liền đưa Trần Tình đến bên môi, muốn hỏi thử xem có oán linh nào từng thấy một mảnh tàn hồn của người nọ hay không, hắn thổi ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng chẳng có oán linh nào trả lời được câu hỏi của hắn cả.Bản thân hắn có chút hụt hẫng, thì ra người nọ thực sự không ở đây.Cổ họng hắn cũng khàn đi rồi, cũng không thể tiếp tục dùng Trần Tình nữa, hắn liền ngồi bệt xuống nền đất lạnh cóng.Năm ấy, lúc người nọ bị trúng một kiếm xuyên ngực lại ngã xuống nền đất còn vừa cứng vừa lạnh như vậy, hẳn nhất định là rất đau."Lam Trạm, ta hình như có chút nhớ ngươi rồi"Hốc mắt Nguỵ Vô Tiện dần trở nên ửng đỏ, nhưng hắn không được khóc, nam nhi đại trượng phu nhất định không được rơi lệ.Hắn ngẩng mặt lên trời cao, cảm giác bầu trời rộng lớn nhất định có thể ôm hết nỗi buồn của hắn.Hắn cảm nhận Lam Trạm đi rồi, hình như nơi nào đó trong sâu thẳm lồng ngực hắn, rất nhói, rất nhói, nhưng hắn lại không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác này."Lam Trạm, ngươi đọc nhiều sách như vậy, nhất định sẽ rất giỏi""Lam Trạm, ngươi nói xem, vì sao chỗ này của ta lại đau như vậy""Lam Trạm, nếu như năm năm nữa, ta không tìm được cách cứu ngươi, vậy ta đi theo ngươi được không""Nhất định ngươi sẽ nói vô vị""Lam Trạm, Lam Trạm....."Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thủ thỉ, hắn biết Lam Trạm có thể sẽ không nghe được những lời này, nhưng hắn vẫn muốn nói ra, mặc kệ là ai nghe cũng được, hắn nhất định muốn nói ra.Thân thể hắn cuộn tròn lại nằm trên mặt đất, bầu trời cũng đổ mưa rồi, từng hạt mưa cứ như thế mà tí tách tí tách rớt xuống gương mặt hắn, trời mưa càng ngày càng lớn, nhưng hình như hắn cũng không có ý định muốn đứng dậy, vị trí hắn nằm chính là vị trí mà người nọ ngã xuống, hắn cảm thấy như vậy bản thân hắn sẽ cảm nhận được được chút hơi thở của người nọ thì phải..
Cuối cùng hắn cũng đã bước đến vị trí ấy, vị trí mà người nọ bỏ mạng, Nguỵ Vô Tiện hắn liền đưa Trần Tình đến bên môi, muốn hỏi thử xem có oán linh nào từng thấy một mảnh tàn hồn của người nọ hay không, hắn thổi ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng chẳng có oán linh nào trả lời được câu hỏi của hắn cả.
Bản thân hắn có chút hụt hẫng, thì ra người nọ thực sự không ở đây.Cổ họng hắn cũng khàn đi rồi, cũng không thể tiếp tục dùng Trần Tình nữa, hắn liền ngồi bệt xuống nền đất lạnh cóng.
Năm ấy, lúc người nọ bị trúng một kiếm xuyên ngực lại ngã xuống nền đất còn vừa cứng vừa lạnh như vậy, hẳn nhất định là rất đau."Lam Trạm, ta hình như có chút nhớ ngươi rồi"Hốc mắt Nguỵ Vô Tiện dần trở nên ửng đỏ, nhưng hắn không được khóc, nam nhi đại trượng phu nhất định không được rơi lệ.
Hắn ngẩng mặt lên trời cao, cảm giác bầu trời rộng lớn nhất định có thể ôm hết nỗi buồn của hắn.
Hắn cảm nhận Lam Trạm đi rồi, hình như nơi nào đó trong sâu thẳm lồng ngực hắn, rất nhói, rất nhói, nhưng hắn lại không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác này."Lam Trạm, ngươi đọc nhiều sách như vậy, nhất định sẽ rất giỏi""Lam Trạm, ngươi nói xem, vì sao chỗ này của ta lại đau như vậy""Lam Trạm, nếu như năm năm nữa, ta không tìm được cách cứu ngươi, vậy ta đi theo ngươi được không""Nhất định ngươi sẽ nói vô vị""Lam Trạm, Lam Trạm....."Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thủ thỉ, hắn biết Lam Trạm có thể sẽ không nghe được những lời này, nhưng hắn vẫn muốn nói ra, mặc kệ là ai nghe cũng được, hắn nhất định muốn nói ra.
Thân thể hắn cuộn tròn lại nằm trên mặt đất, bầu trời cũng đổ mưa rồi, từng hạt mưa cứ như thế mà tí tách tí tách rớt xuống gương mặt hắn, trời mưa càng ngày càng lớn, nhưng hình như hắn cũng không có ý định muốn đứng dậy, vị trí hắn nằm chính là vị trí mà người nọ ngã xuống, hắn cảm thấy như vậy bản thân hắn sẽ cảm nhận được được chút hơi thở của người nọ thì phải..
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Cuối cùng hắn cũng đã bước đến vị trí ấy, vị trí mà người nọ bỏ mạng, Nguỵ Vô Tiện hắn liền đưa Trần Tình đến bên môi, muốn hỏi thử xem có oán linh nào từng thấy một mảnh tàn hồn của người nọ hay không, hắn thổi ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng chẳng có oán linh nào trả lời được câu hỏi của hắn cả.Bản thân hắn có chút hụt hẫng, thì ra người nọ thực sự không ở đây.Cổ họng hắn cũng khàn đi rồi, cũng không thể tiếp tục dùng Trần Tình nữa, hắn liền ngồi bệt xuống nền đất lạnh cóng.Năm ấy, lúc người nọ bị trúng một kiếm xuyên ngực lại ngã xuống nền đất còn vừa cứng vừa lạnh như vậy, hẳn nhất định là rất đau."Lam Trạm, ta hình như có chút nhớ ngươi rồi"Hốc mắt Nguỵ Vô Tiện dần trở nên ửng đỏ, nhưng hắn không được khóc, nam nhi đại trượng phu nhất định không được rơi lệ.Hắn ngẩng mặt lên trời cao, cảm giác bầu trời rộng lớn nhất định có thể ôm hết nỗi buồn của hắn.Hắn cảm nhận Lam Trạm đi rồi, hình như nơi nào đó trong sâu thẳm lồng ngực hắn, rất nhói, rất nhói, nhưng hắn lại không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác này."Lam Trạm, ngươi đọc nhiều sách như vậy, nhất định sẽ rất giỏi""Lam Trạm, ngươi nói xem, vì sao chỗ này của ta lại đau như vậy""Lam Trạm, nếu như năm năm nữa, ta không tìm được cách cứu ngươi, vậy ta đi theo ngươi được không""Nhất định ngươi sẽ nói vô vị""Lam Trạm, Lam Trạm....."Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thủ thỉ, hắn biết Lam Trạm có thể sẽ không nghe được những lời này, nhưng hắn vẫn muốn nói ra, mặc kệ là ai nghe cũng được, hắn nhất định muốn nói ra.Thân thể hắn cuộn tròn lại nằm trên mặt đất, bầu trời cũng đổ mưa rồi, từng hạt mưa cứ như thế mà tí tách tí tách rớt xuống gương mặt hắn, trời mưa càng ngày càng lớn, nhưng hình như hắn cũng không có ý định muốn đứng dậy, vị trí hắn nằm chính là vị trí mà người nọ ngã xuống, hắn cảm thấy như vậy bản thân hắn sẽ cảm nhận được được chút hơi thở của người nọ thì phải..