Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…
Chương 54: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 29
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Nguỵ Vô Tiện tắm qua một chút, liền lên trên phòng đặt, thức ăn đã được dọn ra sẵn bụng hắn lúc này cũng đã liên tục réo lên, hắn liền ngồi xuống hảo hảo nhấm nháp.Hắn rót ra một ly rượu cho mình, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, cầm lên thêm một chiếc ly nữa, rót rượu vào, để đến đối diện.Hắn chợt cười, người nọ sao có thể uống rượu cơ chứ, người nọ tuân thủ gia quy như vậy mà.Nhìn vào khoảng không phía đối diện, hắn chợt cảm thán, có người nọ ở đây thì liền tốt rồi.Từng miếng từng miếng một bỏ thức ăn vào miệng, chính là thức ăn cay xé lưỡi, hắn lại làm thêm một ly rượu, đồ ăn cay cùng với rượu ướp lạnh, mùi vị này này thật tốt.Bản thân Nguỵ Vô Tiện tự nhủ, không biết người nọ có thích mùi vị này không.Cõi lòng tựa như thật buồn, giá như mà hắn có thể say một lần thì tốt, hắn từng nghe người ta nói say rượu rồi mọi khổ đau cũng sẽ không còn nhớ nữa nhưng hắn chính là loại người càng uống thì lại càng tỉnh, làm gì có chuyện say rượu để quên muộn phiền cơ chứ.Rượu đã thấm vào thân thể, hắn lại nhìn ly rượu phía đối diện một hồi, phía đối diện hắn vĩnh viễn sẽ chẳng có người nào ngồi, hắn chỉ khẽ thở dài một hơi, liên tục uống hết hai vò rượu mạnh, dần chìm vào giấc ngủ.Mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thân thể mình đang từ trên cao rớt xuống, rớt xuống một vực sâu không đáy, hắn cảm giác bản thân mình sắp tan xương nát thịt rồi, nhưng thân thể hắn bỗng được một lượng sức mạnh nào đó đỡ lại, hắn nhìn xem xung quanh một chút, là Loạn Tán Cương.Hắn lại trở lại nơi ấy rồi, trở lại ba tháng đau khổ nhất cuộc đời của Nguỵ Vô Tiện hắn, một chút hắn cũng không muốn nhớ lại thời gian lúc ấy, chỉ tiếc rằng khung cảnh ấy luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, quẫy nhiễu hắn, không buông tha cho hắn một giây một phút nào.Có lẽ, đây là tác dụng phản hệ của việc tu luyện tà đạo.Đời này hắn mới chỉ sử dụng sức mạnh của Âm Hổ Phù hai lần, một lần là ở trận Xạ Nhật Chi Tinh, một lần là ở Thành Bất Dạ Thiên, nhưng hắn cảm nhận được việc Âm Hổ Phù sắp thoát ra khỏi sự khống chế của hắn rồi, Thành Bất Dạ Thiên hôm ấy, nếu hắn có thể điều khiển tốt Âm Hổ Phù, Lam Trạm nhất định sẽ không chết..
Nguỵ Vô Tiện tắm qua một chút, liền lên trên phòng đặt, thức ăn đã được dọn ra sẵn bụng hắn lúc này cũng đã liên tục réo lên, hắn liền ngồi xuống hảo hảo nhấm nháp.
Hắn rót ra một ly rượu cho mình, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, cầm lên thêm một chiếc ly nữa, rót rượu vào, để đến đối diện.
Hắn chợt cười, người nọ sao có thể uống rượu cơ chứ, người nọ tuân thủ gia quy như vậy mà.
Nhìn vào khoảng không phía đối diện, hắn chợt cảm thán, có người nọ ở đây thì liền tốt rồi.
Từng miếng từng miếng một bỏ thức ăn vào miệng, chính là thức ăn cay xé lưỡi, hắn lại làm thêm một ly rượu, đồ ăn cay cùng với rượu ướp lạnh, mùi vị này này thật tốt.
Bản thân Nguỵ Vô Tiện tự nhủ, không biết người nọ có thích mùi vị này không.
Cõi lòng tựa như thật buồn, giá như mà hắn có thể say một lần thì tốt, hắn từng nghe người ta nói say rượu rồi mọi khổ đau cũng sẽ không còn nhớ nữa nhưng hắn chính là loại người càng uống thì lại càng tỉnh, làm gì có chuyện say rượu để quên muộn phiền cơ chứ.
Rượu đã thấm vào thân thể, hắn lại nhìn ly rượu phía đối diện một hồi, phía đối diện hắn vĩnh viễn sẽ chẳng có người nào ngồi, hắn chỉ khẽ thở dài một hơi, liên tục uống hết hai vò rượu mạnh, dần chìm vào giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thân thể mình đang từ trên cao rớt xuống, rớt xuống một vực sâu không đáy, hắn cảm giác bản thân mình sắp tan xương nát thịt rồi, nhưng thân thể hắn bỗng được một lượng sức mạnh nào đó đỡ lại, hắn nhìn xem xung quanh một chút, là Loạn Tán Cương.
Hắn lại trở lại nơi ấy rồi, trở lại ba tháng đau khổ nhất cuộc đời của Nguỵ Vô Tiện hắn, một chút hắn cũng không muốn nhớ lại thời gian lúc ấy, chỉ tiếc rằng khung cảnh ấy luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, quẫy nhiễu hắn, không buông tha cho hắn một giây một phút nào.
Có lẽ, đây là tác dụng phản hệ của việc tu luyện tà đạo.
Đời này hắn mới chỉ sử dụng sức mạnh của Âm Hổ Phù hai lần, một lần là ở trận Xạ Nhật Chi Tinh, một lần là ở Thành Bất Dạ Thiên, nhưng hắn cảm nhận được việc Âm Hổ Phù sắp thoát ra khỏi sự khống chế của hắn rồi, Thành Bất Dạ Thiên hôm ấy, nếu hắn có thể điều khiển tốt Âm Hổ Phù, Lam Trạm nhất định sẽ không chết.
.
Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Nguỵ Vô Tiện tắm qua một chút, liền lên trên phòng đặt, thức ăn đã được dọn ra sẵn bụng hắn lúc này cũng đã liên tục réo lên, hắn liền ngồi xuống hảo hảo nhấm nháp.Hắn rót ra một ly rượu cho mình, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, cầm lên thêm một chiếc ly nữa, rót rượu vào, để đến đối diện.Hắn chợt cười, người nọ sao có thể uống rượu cơ chứ, người nọ tuân thủ gia quy như vậy mà.Nhìn vào khoảng không phía đối diện, hắn chợt cảm thán, có người nọ ở đây thì liền tốt rồi.Từng miếng từng miếng một bỏ thức ăn vào miệng, chính là thức ăn cay xé lưỡi, hắn lại làm thêm một ly rượu, đồ ăn cay cùng với rượu ướp lạnh, mùi vị này này thật tốt.Bản thân Nguỵ Vô Tiện tự nhủ, không biết người nọ có thích mùi vị này không.Cõi lòng tựa như thật buồn, giá như mà hắn có thể say một lần thì tốt, hắn từng nghe người ta nói say rượu rồi mọi khổ đau cũng sẽ không còn nhớ nữa nhưng hắn chính là loại người càng uống thì lại càng tỉnh, làm gì có chuyện say rượu để quên muộn phiền cơ chứ.Rượu đã thấm vào thân thể, hắn lại nhìn ly rượu phía đối diện một hồi, phía đối diện hắn vĩnh viễn sẽ chẳng có người nào ngồi, hắn chỉ khẽ thở dài một hơi, liên tục uống hết hai vò rượu mạnh, dần chìm vào giấc ngủ.Mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thân thể mình đang từ trên cao rớt xuống, rớt xuống một vực sâu không đáy, hắn cảm giác bản thân mình sắp tan xương nát thịt rồi, nhưng thân thể hắn bỗng được một lượng sức mạnh nào đó đỡ lại, hắn nhìn xem xung quanh một chút, là Loạn Tán Cương.Hắn lại trở lại nơi ấy rồi, trở lại ba tháng đau khổ nhất cuộc đời của Nguỵ Vô Tiện hắn, một chút hắn cũng không muốn nhớ lại thời gian lúc ấy, chỉ tiếc rằng khung cảnh ấy luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, quẫy nhiễu hắn, không buông tha cho hắn một giây một phút nào.Có lẽ, đây là tác dụng phản hệ của việc tu luyện tà đạo.Đời này hắn mới chỉ sử dụng sức mạnh của Âm Hổ Phù hai lần, một lần là ở trận Xạ Nhật Chi Tinh, một lần là ở Thành Bất Dạ Thiên, nhưng hắn cảm nhận được việc Âm Hổ Phù sắp thoát ra khỏi sự khống chế của hắn rồi, Thành Bất Dạ Thiên hôm ấy, nếu hắn có thể điều khiển tốt Âm Hổ Phù, Lam Trạm nhất định sẽ không chết..