Tác giả:

Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…

Chương 79-80: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 54

Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Thư phòng Lam Gia.Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân vẫn như thường ngày, ở bên trong cùng uống trà đàm đạo sau mỗi giờ học, lò than bên cạnh không ngừng phát ra những tiếng tí tách nho nhỏ, lư hương cũng toả ra mùi trầm hương mà Lam Hi Thần yêu thích.Gương mặt Lam Vong Cơ khi bước vào bên trong đã bị cái lạnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ làm cho tái nhợt, trên tóc cũng điểm vài bông tuyết, Lam Hi Thần vừa thấy đệ đệ đến liền có chút bất ngờ xẹt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh bước đến đỡ đệ đệ của mình.Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi là hai đứa trẻ thông minh, đợi Trạch Vu Quân đỡ lấy Hàm Quang Quân rồi liền nhanh chóng đi ra phía ngoài, không quên đóng lại cánh cửa tránh để Hàm Quang Quân bị nhiễm gió lạnh."Vong Cơ, sức khoẻ đệ còn yếu, sao lại không quản gì mà lại đến đây"Lam Hi Thần nhỏ giọng trách cứ, đỡ đệ đệ đến ngồi xuống bàn trà, bàn tay cũng nhanh nhạy cởi chiếc áo choàng trắng tinh đã có chút ẩm ướt vì ngấm bông tuyết trên người đệ đệ của mình xuống dùng linh lực hong khô rồi choàng lại lên người đệ đệ.Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng lên tiếng :"Huynh trưởng, đã lâu rồi đệ chưa đi dạo, có chút tẻ nhạt muốn đến thăm hai người"Lam Hi Thần nhìn đệ đệ, rồi lại nhìn thúc phụ, sau đó bất lực ngồi xuống rót cho đệ đệ mình một ly trà gừng nóng tránh phong hàn.Đệ đệ yếu như vậy rồi, còn trúng thêm phong hàn nhất định sẽ không chịu nổi.Ba người lại như lúc xưa, tựa như năm hắn chỉ mới mười mấy tuổi, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sẽ hay đến đây uống trà, nghe đại ca nói về những việc xảy ra trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, hôm nay vẫn vậy, chỉ tiếc rằng, hắn không còn là Lam Vong Cơ của ngày ấy nữa.Hắn bây giờ chỉ còn là cái xác không hồn, cuộc sống này đối với hắn vốn dĩ là một sự dày vò ngày qua ngày, giải thoát sớm một chút, cũng tốt."Vong Cơ, sức khoẻ con không tốt, thúc phụ đưa con về Tĩnh Thất" Lam Khải Nhân nhìn đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn, đứa học trò mà bản thân luôn tự hào nhất nay lại thảm như vậy, hừ cũng chỉ tại tên Nguỵ Vô Tiện kia hại đứa trẻ này khổ như vậy..

Thư phòng Lam Gia.

Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân vẫn như thường ngày, ở bên trong cùng uống trà đàm đạo sau mỗi giờ học, lò than bên cạnh không ngừng phát ra những tiếng tí tách nho nhỏ, lư hương cũng toả ra mùi trầm hương mà Lam Hi Thần yêu thích.

Gương mặt Lam Vong Cơ khi bước vào bên trong đã bị cái lạnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ làm cho tái nhợt, trên tóc cũng điểm vài bông tuyết, Lam Hi Thần vừa thấy đệ đệ đến liền có chút bất ngờ xẹt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh bước đến đỡ đệ đệ của mình.

Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi là hai đứa trẻ thông minh, đợi Trạch Vu Quân đỡ lấy Hàm Quang Quân rồi liền nhanh chóng đi ra phía ngoài, không quên đóng lại cánh cửa tránh để Hàm Quang Quân bị nhiễm gió lạnh.

"Vong Cơ, sức khoẻ đệ còn yếu, sao lại không quản gì mà lại đến đây"Lam Hi Thần nhỏ giọng trách cứ, đỡ đệ đệ đến ngồi xuống bàn trà, bàn tay cũng nhanh nhạy cởi chiếc áo choàng trắng tinh đã có chút ẩm ướt vì ngấm bông tuyết trên người đệ đệ của mình xuống dùng linh lực hong khô rồi choàng lại lên người đệ đệ.

Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng lên tiếng :"Huynh trưởng, đã lâu rồi đệ chưa đi dạo, có chút tẻ nhạt muốn đến thăm hai người"Lam Hi Thần nhìn đệ đệ, rồi lại nhìn thúc phụ, sau đó bất lực ngồi xuống rót cho đệ đệ mình một ly trà gừng nóng tránh phong hàn.

Đệ đệ yếu như vậy rồi, còn trúng thêm phong hàn nhất định sẽ không chịu nổi.

Ba người lại như lúc xưa, tựa như năm hắn chỉ mới mười mấy tuổi, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sẽ hay đến đây uống trà, nghe đại ca nói về những việc xảy ra trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, hôm nay vẫn vậy, chỉ tiếc rằng, hắn không còn là Lam Vong Cơ của ngày ấy nữa.

Hắn bây giờ chỉ còn là cái xác không hồn, cuộc sống này đối với hắn vốn dĩ là một sự dày vò ngày qua ngày, giải thoát sớm một chút, cũng tốt.

"Vong Cơ, sức khoẻ con không tốt, thúc phụ đưa con về Tĩnh Thất" Lam Khải Nhân nhìn đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn, đứa học trò mà bản thân luôn tự hào nhất nay lại thảm như vậy, hừ cũng chỉ tại tên Nguỵ Vô Tiện kia hại đứa trẻ này khổ như vậy.

.

Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Thư phòng Lam Gia.Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân vẫn như thường ngày, ở bên trong cùng uống trà đàm đạo sau mỗi giờ học, lò than bên cạnh không ngừng phát ra những tiếng tí tách nho nhỏ, lư hương cũng toả ra mùi trầm hương mà Lam Hi Thần yêu thích.Gương mặt Lam Vong Cơ khi bước vào bên trong đã bị cái lạnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ làm cho tái nhợt, trên tóc cũng điểm vài bông tuyết, Lam Hi Thần vừa thấy đệ đệ đến liền có chút bất ngờ xẹt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh bước đến đỡ đệ đệ của mình.Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi là hai đứa trẻ thông minh, đợi Trạch Vu Quân đỡ lấy Hàm Quang Quân rồi liền nhanh chóng đi ra phía ngoài, không quên đóng lại cánh cửa tránh để Hàm Quang Quân bị nhiễm gió lạnh."Vong Cơ, sức khoẻ đệ còn yếu, sao lại không quản gì mà lại đến đây"Lam Hi Thần nhỏ giọng trách cứ, đỡ đệ đệ đến ngồi xuống bàn trà, bàn tay cũng nhanh nhạy cởi chiếc áo choàng trắng tinh đã có chút ẩm ướt vì ngấm bông tuyết trên người đệ đệ của mình xuống dùng linh lực hong khô rồi choàng lại lên người đệ đệ.Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng lên tiếng :"Huynh trưởng, đã lâu rồi đệ chưa đi dạo, có chút tẻ nhạt muốn đến thăm hai người"Lam Hi Thần nhìn đệ đệ, rồi lại nhìn thúc phụ, sau đó bất lực ngồi xuống rót cho đệ đệ mình một ly trà gừng nóng tránh phong hàn.Đệ đệ yếu như vậy rồi, còn trúng thêm phong hàn nhất định sẽ không chịu nổi.Ba người lại như lúc xưa, tựa như năm hắn chỉ mới mười mấy tuổi, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sẽ hay đến đây uống trà, nghe đại ca nói về những việc xảy ra trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, hôm nay vẫn vậy, chỉ tiếc rằng, hắn không còn là Lam Vong Cơ của ngày ấy nữa.Hắn bây giờ chỉ còn là cái xác không hồn, cuộc sống này đối với hắn vốn dĩ là một sự dày vò ngày qua ngày, giải thoát sớm một chút, cũng tốt."Vong Cơ, sức khoẻ con không tốt, thúc phụ đưa con về Tĩnh Thất" Lam Khải Nhân nhìn đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn, đứa học trò mà bản thân luôn tự hào nhất nay lại thảm như vậy, hừ cũng chỉ tại tên Nguỵ Vô Tiện kia hại đứa trẻ này khổ như vậy..

Chương 79-80: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 54