Một buổi tối cuối hè, bầu trời đen thuần túy, những ngôi sao tựa như hạt trân châu được khảm vào đó, cột đèn ven đường tản ra những vầng sáng màu hoàng hôn, ánh đèn chiếu xuống khiến bóng người kéo ra rất dài. Mộ Gia Hủ mới vừa mua đồ ăn vặt xong, nhẹ nhàng đạp lên bóng mình đi về nhà. Một tiếng “lịch bịch” nặng nề vang lên, cô sợ hãi dừng bước chân lại, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một bóng đen đang lăn lóc ở phía trước cách đó không xa, ngay sau đó, có mấy người chạy ra từ ngõ hẻm bên cạnh, nhóm người vây quanh người nọ, anh ta bị giam cầm nằm trên mặt đất, không thể động đậy. Người cầm đầu mặc áo đen quần đen, dáng người cao lớn, đứng ở chỗ đó, rất có cảm giác của một đại ca xã hội đen. Mộ Gia Hủ không nghĩ đến mình chỉ ra ngoài mua đồ ăn vặt, tại sao còn gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, cô muốn rời đi, nhưng đôi chân lại tựa như đổ nhựa, không thể chuyển động, chỉ có thể đứng tại chỗ giả vờ làm cây nấm, cầu nguyện họ sẽ không nhìn thấy cô. Mấy người kia dứt khoát trói người nọ lại…
Chương 9
Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa HạTác giả: Trà Lạc TịchTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhMột buổi tối cuối hè, bầu trời đen thuần túy, những ngôi sao tựa như hạt trân châu được khảm vào đó, cột đèn ven đường tản ra những vầng sáng màu hoàng hôn, ánh đèn chiếu xuống khiến bóng người kéo ra rất dài. Mộ Gia Hủ mới vừa mua đồ ăn vặt xong, nhẹ nhàng đạp lên bóng mình đi về nhà. Một tiếng “lịch bịch” nặng nề vang lên, cô sợ hãi dừng bước chân lại, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một bóng đen đang lăn lóc ở phía trước cách đó không xa, ngay sau đó, có mấy người chạy ra từ ngõ hẻm bên cạnh, nhóm người vây quanh người nọ, anh ta bị giam cầm nằm trên mặt đất, không thể động đậy. Người cầm đầu mặc áo đen quần đen, dáng người cao lớn, đứng ở chỗ đó, rất có cảm giác của một đại ca xã hội đen. Mộ Gia Hủ không nghĩ đến mình chỉ ra ngoài mua đồ ăn vặt, tại sao còn gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, cô muốn rời đi, nhưng đôi chân lại tựa như đổ nhựa, không thể chuyển động, chỉ có thể đứng tại chỗ giả vờ làm cây nấm, cầu nguyện họ sẽ không nhìn thấy cô. Mấy người kia dứt khoát trói người nọ lại… Sau khi Tả Ngạn rời đi, ông bảo vệ đã lâu không gặp trở về, Mộ Gia Hủ thấy ông thì rất ngạc nhiên và vui mừng.“Cuối cùng ông cũng về rồi, sức khỏe không sao chứ ạ?”“Sức khỏe xương cốt đều tốt cả, chỉ là một số bệnh vặt thôi.” Ông vui tươi hớn hở, tay nắm lại thành quyền: “Hơn nữa, ông đã đồng ý sẽ giới thiệu cháu trai cho cháu, sao có thể nuốt lời được.”Mộ Gia Hủ nghe vậy thì môi mím chặt: “Cái đó….Ông vẫn nên giới thiệu cháu trai cho cô gái ưu tú hơn đi ạ, cháu….”Trong lòng ông cụ hiểu rõ: “Có người mình thích rồi sao?”Mộ Gia Hủ ngượng ngùng gãi gãi ót, cuối cùng gật đầu nhẹ.Ông cụ có hơi thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu.“Ông ơi, cháu trai của ông làm nghề gì ạ?” Mặc dù trước kia có nghe ông nói, nhưng quả thật vẫn chưa biết nghề nghiệp của người đó.Quả nhiên, vừa nhắc đến cháu trai bảo bối của mình, ông cụ đã cười nheo cả mắt: “Nó ấy hả, là một bộ đội đặc chủng, hiện tại đã xuất ngũ rồi.”Trong mắt Mộ Gia Hủ đều là ánh sao sáng vụn vặt: “Wow, cháu rất hâm mộ quân nhân đó ạ.”“Vậy hay là cháu suy nghĩ thêm chút nữa….”Cô vội vàng khoát tay: “Không được không được ạ.”Ngày đó Mộ Gia Hủ nói chuyện với ông bảo vệ rất lâu, mới dỗ cho ông vui trở lại.Trước kia lúc không có việc gì làm, cô sẽ thường xuyên đến nói chuyện phiếm với ông, bình thường ông cũng rất thích nghe radio của cô, hai người có sở thích giống nhau rất nhanh đã thân thiết. Nếu có thể làm cháu dâu của ông, vậy thì cũng rất tốt.Chỉ là…..Nhắc tào tháo, tào tháo đến, đúng lúc này thì Tả Ngạn gửi tin nhắn đến Wechat.“Đang làm gì đó?”Hoàng hôn buông xuống, đèn đường sáng lên theo thứ tự, Mộ Gia Hủ đi trên con đường nhỏ vắng lặng, chậm rãi trả lời tin nhắn của anh.“Mới vừa nói chuyện phiếm với một anh đẹp trai.”“Là ông bảo vệ kia à?”Mộ Gia Hủ bĩu môi, chỉ cảm thấy rất buồn chán, lại hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”Đợi mấy giây, đầu bên kia gửi đến một vị trí xác định, phía dưới kèm theo một tin nhắn.“Nhìn đi.”Mộ Gia Hủ không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.Có lẽ Tả Ngạn đang lái xe, đường đi chuyển đổi rất nhanh, trên bản đồ, những con đường anh đi qua tạo thành một hình gì đó. Thời điểm được một nửa, Mộ Gia Hủ đã bừng tỉnh hiểu ra, trái tim như được thấm đẫm mật đường, vô cùng ngọt ngào.Chờ đến lúc anh dừng lại, trên bản đồ đã tạo thành một hình trái tim.Độc nhất vô nhị, dành riêng cho Mộ Gia Hủ.Tả Ngạn: “Nhìn thấy không?”Mộ Gia Hủ ngơ ngác gật đầu, hồi lâu mới nhận ra là anh không nhìn thấy, sau đó vội vàng gõ mấy dòng chữ.“Nếu anh có thể đến đây trong vòng một tiếng, em đồng ý làm bạn gái anh.”“Điều kiện tiên quyết là chú ý an toàn, không thể vượt quá tốc độ.”Không đến hai giây sau, Mộ Gia Hủ đã nhìn thấy hình trái tim bị phá hư, phương hướng của Tả Ngạn xông thẳng đến đại học T.Thật ra thì cũng không tính là quá xa, khoảng hơn nửa tiếng sau, Tả Ngạn đã đến được trường học.Mộ Gia Hủ đứng ở cửa kí túc xá, yên lặng chờ anh.Tả Ngạn chạy đến, đột nhiên ôm lấy cô, hạnh phúc nói một câu.“Chào em, bạn gái.”Mộ Gia Hủ duỗi tay ôm lấy eo anh, đôi mắt cong cong: “Chào anh, bạn trai.”**Hết chương 9
Sau khi Tả Ngạn rời đi, ông bảo vệ đã lâu không gặp trở về, Mộ Gia Hủ thấy ông thì rất ngạc nhiên và vui mừng.
“Cuối cùng ông cũng về rồi, sức khỏe không sao chứ ạ?”
“Sức khỏe xương cốt đều tốt cả, chỉ là một số bệnh vặt thôi.” Ông vui tươi hớn hở, tay nắm lại thành quyền: “Hơn nữa, ông đã đồng ý sẽ giới thiệu cháu trai cho cháu, sao có thể nuốt lời được.”
Mộ Gia Hủ nghe vậy thì môi mím chặt: “Cái đó….Ông vẫn nên giới thiệu cháu trai cho cô gái ưu tú hơn đi ạ, cháu….”
Trong lòng ông cụ hiểu rõ: “Có người mình thích rồi sao?”
Mộ Gia Hủ ngượng ngùng gãi gãi ót, cuối cùng gật đầu nhẹ.
Ông cụ có hơi thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu.
“Ông ơi, cháu trai của ông làm nghề gì ạ?” Mặc dù trước kia có nghe ông nói, nhưng quả thật vẫn chưa biết nghề nghiệp của người đó.
Quả nhiên, vừa nhắc đến cháu trai bảo bối của mình, ông cụ đã cười nheo cả mắt: “Nó ấy hả, là một bộ đội đặc chủng, hiện tại đã xuất ngũ rồi.”
Trong mắt Mộ Gia Hủ đều là ánh sao sáng vụn vặt: “Wow, cháu rất hâm mộ quân nhân đó ạ.”
“Vậy hay là cháu suy nghĩ thêm chút nữa….”
Cô vội vàng khoát tay: “Không được không được ạ.”
Ngày đó Mộ Gia Hủ nói chuyện với ông bảo vệ rất lâu, mới dỗ cho ông vui trở lại.
Trước kia lúc không có việc gì làm, cô sẽ thường xuyên đến nói chuyện phiếm với ông, bình thường ông cũng rất thích nghe radio của cô, hai người có sở thích giống nhau rất nhanh đã thân thiết. Nếu có thể làm cháu dâu của ông, vậy thì cũng rất tốt.
Chỉ là…..
Nhắc tào tháo, tào tháo đến, đúng lúc này thì Tả Ngạn gửi tin nhắn đến Wechat.
“Đang làm gì đó?”
Hoàng hôn buông xuống, đèn đường sáng lên theo thứ tự, Mộ Gia Hủ đi trên con đường nhỏ vắng lặng, chậm rãi trả lời tin nhắn của anh.
“Mới vừa nói chuyện phiếm với một anh đẹp trai.”
“Là ông bảo vệ kia à?”
Mộ Gia Hủ bĩu môi, chỉ cảm thấy rất buồn chán, lại hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Đợi mấy giây, đầu bên kia gửi đến một vị trí xác định, phía dưới kèm theo một tin nhắn.
“Nhìn đi.”
Mộ Gia Hủ không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.
Có lẽ Tả Ngạn đang lái xe, đường đi chuyển đổi rất nhanh, trên bản đồ, những con đường anh đi qua tạo thành một hình gì đó. Thời điểm được một nửa, Mộ Gia Hủ đã bừng tỉnh hiểu ra, trái tim như được thấm đẫm mật đường, vô cùng ngọt ngào.
Chờ đến lúc anh dừng lại, trên bản đồ đã tạo thành một hình trái tim.
Độc nhất vô nhị, dành riêng cho Mộ Gia Hủ.
Tả Ngạn: “Nhìn thấy không?”
Mộ Gia Hủ ngơ ngác gật đầu, hồi lâu mới nhận ra là anh không nhìn thấy, sau đó vội vàng gõ mấy dòng chữ.
“Nếu anh có thể đến đây trong vòng một tiếng, em đồng ý làm bạn gái anh.”
“Điều kiện tiên quyết là chú ý an toàn, không thể vượt quá tốc độ.”
Không đến hai giây sau, Mộ Gia Hủ đã nhìn thấy hình trái tim bị phá hư, phương hướng của Tả Ngạn xông thẳng đến đại học T.
Thật ra thì cũng không tính là quá xa, khoảng hơn nửa tiếng sau, Tả Ngạn đã đến được trường học.
Mộ Gia Hủ đứng ở cửa kí túc xá, yên lặng chờ anh.
Tả Ngạn chạy đến, đột nhiên ôm lấy cô, hạnh phúc nói một câu.
“Chào em, bạn gái.”
Mộ Gia Hủ duỗi tay ôm lấy eo anh, đôi mắt cong cong: “Chào anh, bạn trai.”
**
Hết chương 9
Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa HạTác giả: Trà Lạc TịchTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhMột buổi tối cuối hè, bầu trời đen thuần túy, những ngôi sao tựa như hạt trân châu được khảm vào đó, cột đèn ven đường tản ra những vầng sáng màu hoàng hôn, ánh đèn chiếu xuống khiến bóng người kéo ra rất dài. Mộ Gia Hủ mới vừa mua đồ ăn vặt xong, nhẹ nhàng đạp lên bóng mình đi về nhà. Một tiếng “lịch bịch” nặng nề vang lên, cô sợ hãi dừng bước chân lại, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một bóng đen đang lăn lóc ở phía trước cách đó không xa, ngay sau đó, có mấy người chạy ra từ ngõ hẻm bên cạnh, nhóm người vây quanh người nọ, anh ta bị giam cầm nằm trên mặt đất, không thể động đậy. Người cầm đầu mặc áo đen quần đen, dáng người cao lớn, đứng ở chỗ đó, rất có cảm giác của một đại ca xã hội đen. Mộ Gia Hủ không nghĩ đến mình chỉ ra ngoài mua đồ ăn vặt, tại sao còn gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, cô muốn rời đi, nhưng đôi chân lại tựa như đổ nhựa, không thể chuyển động, chỉ có thể đứng tại chỗ giả vờ làm cây nấm, cầu nguyện họ sẽ không nhìn thấy cô. Mấy người kia dứt khoát trói người nọ lại… Sau khi Tả Ngạn rời đi, ông bảo vệ đã lâu không gặp trở về, Mộ Gia Hủ thấy ông thì rất ngạc nhiên và vui mừng.“Cuối cùng ông cũng về rồi, sức khỏe không sao chứ ạ?”“Sức khỏe xương cốt đều tốt cả, chỉ là một số bệnh vặt thôi.” Ông vui tươi hớn hở, tay nắm lại thành quyền: “Hơn nữa, ông đã đồng ý sẽ giới thiệu cháu trai cho cháu, sao có thể nuốt lời được.”Mộ Gia Hủ nghe vậy thì môi mím chặt: “Cái đó….Ông vẫn nên giới thiệu cháu trai cho cô gái ưu tú hơn đi ạ, cháu….”Trong lòng ông cụ hiểu rõ: “Có người mình thích rồi sao?”Mộ Gia Hủ ngượng ngùng gãi gãi ót, cuối cùng gật đầu nhẹ.Ông cụ có hơi thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu.“Ông ơi, cháu trai của ông làm nghề gì ạ?” Mặc dù trước kia có nghe ông nói, nhưng quả thật vẫn chưa biết nghề nghiệp của người đó.Quả nhiên, vừa nhắc đến cháu trai bảo bối của mình, ông cụ đã cười nheo cả mắt: “Nó ấy hả, là một bộ đội đặc chủng, hiện tại đã xuất ngũ rồi.”Trong mắt Mộ Gia Hủ đều là ánh sao sáng vụn vặt: “Wow, cháu rất hâm mộ quân nhân đó ạ.”“Vậy hay là cháu suy nghĩ thêm chút nữa….”Cô vội vàng khoát tay: “Không được không được ạ.”Ngày đó Mộ Gia Hủ nói chuyện với ông bảo vệ rất lâu, mới dỗ cho ông vui trở lại.Trước kia lúc không có việc gì làm, cô sẽ thường xuyên đến nói chuyện phiếm với ông, bình thường ông cũng rất thích nghe radio của cô, hai người có sở thích giống nhau rất nhanh đã thân thiết. Nếu có thể làm cháu dâu của ông, vậy thì cũng rất tốt.Chỉ là…..Nhắc tào tháo, tào tháo đến, đúng lúc này thì Tả Ngạn gửi tin nhắn đến Wechat.“Đang làm gì đó?”Hoàng hôn buông xuống, đèn đường sáng lên theo thứ tự, Mộ Gia Hủ đi trên con đường nhỏ vắng lặng, chậm rãi trả lời tin nhắn của anh.“Mới vừa nói chuyện phiếm với một anh đẹp trai.”“Là ông bảo vệ kia à?”Mộ Gia Hủ bĩu môi, chỉ cảm thấy rất buồn chán, lại hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”Đợi mấy giây, đầu bên kia gửi đến một vị trí xác định, phía dưới kèm theo một tin nhắn.“Nhìn đi.”Mộ Gia Hủ không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.Có lẽ Tả Ngạn đang lái xe, đường đi chuyển đổi rất nhanh, trên bản đồ, những con đường anh đi qua tạo thành một hình gì đó. Thời điểm được một nửa, Mộ Gia Hủ đã bừng tỉnh hiểu ra, trái tim như được thấm đẫm mật đường, vô cùng ngọt ngào.Chờ đến lúc anh dừng lại, trên bản đồ đã tạo thành một hình trái tim.Độc nhất vô nhị, dành riêng cho Mộ Gia Hủ.Tả Ngạn: “Nhìn thấy không?”Mộ Gia Hủ ngơ ngác gật đầu, hồi lâu mới nhận ra là anh không nhìn thấy, sau đó vội vàng gõ mấy dòng chữ.“Nếu anh có thể đến đây trong vòng một tiếng, em đồng ý làm bạn gái anh.”“Điều kiện tiên quyết là chú ý an toàn, không thể vượt quá tốc độ.”Không đến hai giây sau, Mộ Gia Hủ đã nhìn thấy hình trái tim bị phá hư, phương hướng của Tả Ngạn xông thẳng đến đại học T.Thật ra thì cũng không tính là quá xa, khoảng hơn nửa tiếng sau, Tả Ngạn đã đến được trường học.Mộ Gia Hủ đứng ở cửa kí túc xá, yên lặng chờ anh.Tả Ngạn chạy đến, đột nhiên ôm lấy cô, hạnh phúc nói một câu.“Chào em, bạn gái.”Mộ Gia Hủ duỗi tay ôm lấy eo anh, đôi mắt cong cong: “Chào anh, bạn trai.”**Hết chương 9