Giữa đêm trời hạ, trăng sáng trên cao. Chim bay xuyên qua mây trắng trong màn đêm, tiếng đập cánh vang vọng giữa giờ giới nghiêm của kinh thành. Trên đài Chương Hoa, hòn đá xanh chứng giám nhẵn mịn, được ánh trăng mạ thành một lớp sương trắng, mơ hồ lộ ra một vài ám văn nhạt màu. Từ trên không nhìn xuống, đường vân phức tạp, không rõ ràng lắm. Quốc sư mặc một bộ váy dài hoa phục thêu chỉ bạc dệt mây trắng, đứng tại trung tâm đài Chương Hoa, nhắm mắt ngâm tụng. Sau lưng hắn, bảy vị hoàng tử đứng nghiêm, cúi đầu không dám nhìn loạn. “Thần Minh giáng xuống, chư vị hoàng tử, mời.” Quốc sư không hề quay đầu, chỉ thản nhiên dặn dò một tiếng. Sau đài Chương Hoa, là điện Chương Hoa, trong điện này bao đời nay vẫn luôn thờ cúng Thần Minh của vương triều. Trên mặt đất bày biện vài bồ đoàn, nhóm hoàng tử nối đuôi nhau  đi vào, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi thần tích. Trong truyền thuyết, khi Thần Minh hạ phàm là lúc đài Chương Hoa sáng như ban ngày, hơn phân nửa kinh thành đều có thể…

Chương 154: Hôn sự

Hàm ĐàoTác giả: Lục Dã Thiên HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnGiữa đêm trời hạ, trăng sáng trên cao. Chim bay xuyên qua mây trắng trong màn đêm, tiếng đập cánh vang vọng giữa giờ giới nghiêm của kinh thành. Trên đài Chương Hoa, hòn đá xanh chứng giám nhẵn mịn, được ánh trăng mạ thành một lớp sương trắng, mơ hồ lộ ra một vài ám văn nhạt màu. Từ trên không nhìn xuống, đường vân phức tạp, không rõ ràng lắm. Quốc sư mặc một bộ váy dài hoa phục thêu chỉ bạc dệt mây trắng, đứng tại trung tâm đài Chương Hoa, nhắm mắt ngâm tụng. Sau lưng hắn, bảy vị hoàng tử đứng nghiêm, cúi đầu không dám nhìn loạn. “Thần Minh giáng xuống, chư vị hoàng tử, mời.” Quốc sư không hề quay đầu, chỉ thản nhiên dặn dò một tiếng. Sau đài Chương Hoa, là điện Chương Hoa, trong điện này bao đời nay vẫn luôn thờ cúng Thần Minh của vương triều. Trên mặt đất bày biện vài bồ đoàn, nhóm hoàng tử nối đuôi nhau  đi vào, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi thần tích. Trong truyền thuyết, khi Thần Minh hạ phàm là lúc đài Chương Hoa sáng như ban ngày, hơn phân nửa kinh thành đều có thể… "Đan Y nói hai ngươi sắp thành thân, là như thế này sao?" Đan Túc nhìn thoáng qua bàn tay hai người đang nắm, hơi nhíu mày.Linh Quan tiến lên thu lại bàn cờ, thay quả hạch, trà bánh và một ly trúc diệp trà Đan Túc. Lá trúc diệp ngâm mình trong chung trà bạch ngọc, xanh biếc thanh u nhìn rất đẹp mắt.Người đều đã bảo gọi bằng cha, không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao? Thần Tử Thích châm chước lời nói, bày ra một bộ ngoan ngoãn, cười nói: "Còn chưa gặp được nhị lão, không dám vọng ngôn thành thân, chờ hai vị trở về rồi quyết định sau."Đan Túc nhìn kỹ xem Thần Tử Thích, đứa nhỏ này lớn lên trắng nõn tinh xảo, một đôi mắt đào hoa trời sinh mang cười, làm người nhìn liền tâm sinh sung sướng, nhìn nhìn lại nhà mình không tiền đồ nhi tử, không khỏi than khẩu, "Ta trải qua Thần gia tam đại đế vương, không có một cái là ta tuyển, nếu không phải Đan Y quá tiểu lại vội vã luyện võ, nguyên bản là không tính toán lại tuyển long."Dù là ai bị coi thường ba đời cũng phải sinh khí*, nếu Thần gia đã ruồng bỏ thần minh, thần minh cần gì phải trơ mặt cho không. Lúc người cuối cùng được chọn bị giết khi vừa đến Chương Hoa Điện, Đan Túc quả thực muốn lật Chương Hoa Đài, mười mấy năm sau cũng không cấp quốc sư cho triều đình nữa.*Bản gốc là任谁被放了三代鸽子也要生气了Đậu tìm hán ngữ đủ kiểu cũng không thôngThẳng đến Đan Y ra đời......Nương của Đan Y là một Thanh Loan thuần huyết, sinh hạ hài tử là thuần huyết thần phượng thập phần khó khăn, dựa theo cách nói thông thường thì là kỳ tích vạn năm khó gặp. Ba tuổi đã có thể dẫn khí, năm tuổi đã bắt đầu luyện Đan dương thần công, sợ nhi tử chết yểu nên mới bất đắc dĩ lại đi tuyển long.Hiện thực chứng minh, phượng hoàng ấu tể sớm cùng long bên nhau là cực kỳ tốt. Buổi sáng ông thử qua kinh mạch nhi tử thấy thập phần thâm hậu, nội lực đầy đủ vững vàng, cứu như vậy thì sớm hay muộn cũng vượt qua người cha này. Đương nhiên, chỗ hỏng cũng thấy được, sớm gặp nhau thành ra lâu ngày sinh tình, luyện công đều luyện đến trên giường rồi...... Khụ."Là Thần gia tự làm bậy, không thể trách người khác," Thần Tử Thích tiếp lời, cười nói, "Chuyện con nối dõi, Thần gia cũng chỉ giống Thanh Tộc có một tia thượng cổ huyết mạch mà thôi, nếu có một ngày thật sự đứt đoạn thì cũng không có gì đáng tiếc cả."Đan Túc bốc một nắm hạt thông, rất là thưởng thức mà nhìn về phía Thần Tử Thích, "Con ngược lại rất lanh lợi."Vừa rồi nói tới Thần gia, chính là đề cập tới chuyện huyết mạch. Phượng hoàng một khi đã định bạn lữ thì nhất sinh nhất thế đều không thay đổi, nếu sau này vì vấn đề con nối dõi hoàng thất mà làm Đan Y thương tâm, thì việc thành thân này không thể đồng ý được. Ông còn chưa nói, Thần Tử Thích đã tự mình nói ra, hài tử thông minh như vậy thực sự khiến người yêu thích, trách không được tiểu Phượng Nguyên lại chọn hắn.Không khí lập tức tốt lên, Thần Tử Thích cầm một ít hạt dưa chậm rãi cắn."Phụ thân, người có biết Tiêu Thiều Cửu Thành đến tột cùng là cái gì không?" Đan Y duỗi tay lấy mấy nhân hạt dưa Thần Tử Thích cắn bỏ vào trong miệng.Đan Túc nhìn bộ dáng hưởng thụ của nhi tử có chút trông mà thèm, nhưng lại không thể ăn đồ con dâu cắn, đành tự mình bóc hạt thông ăn, "Thượng cổ dẫn phượng khúc, nghe thái gia gia của con nói, nếu có người tấu khúc này thì phượng hoàng sẽ không kìm được bay tới, không khác gì loạn tâm ma cầm."Thần kỳ như vậy? Thần Tử Thích chớp chớp mắt, "Khúc này do người phương nào tạo ra?""Thượng cổ thần long......" Đan Túc suy tư gì đó nói, đột nhiên đập bàn một cái, "Sao ta lại quên mất, nhi tử,chuyện nội lực giao hòa con nói tới kia, đáp án có lẽ nằm trong Tiêu Thiều khúc."Nội lực giao hòa? Thần Tử Thích trừu trừu khóe miệng, chuyện nội lực giao hòa của bọn họ, trừ bỏ chữa thương thì cũng chỉ có khi ở trên giường, tiểu hồng kê sao lại có thể đem loại sự tình này nói với phụ thân hắn a?Nói không chừng thật sự có thể xé rách hư không...... ánh mắt Đan Túc ở tên người tiểu gia hỏa đổi tới đổi lui, quả quyết nói: "Ta nhất định tìm đủ chín chương cho con, hai đứa nhanh chóng thành thân đi.""A?" Thần Tử Thích không phản ứng kịp, chín chương cùng chuyện hai người bọn họ thành thân có quan hệ gì?Đan Y lại rất cao hứng, cầm tay Thần Tử Thích, "Còn phải nói với nương."Đang nói, trong rừng vang lên một trận âm thanh dẫm lên lá cây tất tất tác tác, một nhóm thị nữ áo vàng cúi đầu cụp mắt theo sau một thanh y nữ tử, bước đi chỉnh tề tới."Phu nhân." Linh Hòa, Linh Quan đồng thời hạ mình hành lễ.Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn qua, dù đã nhìn quen dung nhan tuyệt sắc của Đan Y cũng nhịn không được bị thanh y nữ kia tử hút hồn.Dáng người kiên cường, mặt mày thanh lãnh tựa như sương tuyết Thiên Sơn cao lãnh, giống như nhìn nhiều một chút sẽ là khinh nhờn nàng, nhưng lại nhịn không được nhìn rồi nhìn lại lần nữa.Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:Điểu nương: Hai đứa thành thân, Đan gia liền đoạn tử tuyệt tônĐiểu cha: Không phải còn có Nhị Đản saoĐiểu nương: Nếu Nhị Đản về sau cũng thích nam nhân thì thế nàoĐiểu cha: Đoạn thì đoạn, thời nay cưới tức phụ quá khó khănĐiểu nương: Ngươi nghĩ cũng thật thoángĐiểu cha:...... Không, là ta nghĩ quẩn, chúng ta cùng sinh thêm mấy đứa lưu huyết mạch điĐiểu nương: Lăn---------------,A a a, hôm nay bận bịu, máu chảy thành sông, hồ đồ cả ngày, lúc này mới tỉnh lại. Chương này cực ngắn, thực xin lỗi đại gia, hôm nay mới có canh một, đại khái 9 giờ tối, sao sao pi ~

"Đan Y nói hai ngươi sắp thành thân, là như thế này sao?" Đan Túc nhìn thoáng qua bàn tay hai người đang nắm, hơi nhíu mày.

Linh Quan tiến lên thu lại bàn cờ, thay quả hạch, trà bánh và một ly trúc diệp trà Đan Túc. Lá trúc diệp ngâm mình trong chung trà bạch ngọc, xanh biếc thanh u nhìn rất đẹp mắt.

Người đều đã bảo gọi bằng cha, không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao? Thần Tử Thích châm chước lời nói, bày ra một bộ ngoan ngoãn, cười nói: "Còn chưa gặp được nhị lão, không dám vọng ngôn thành thân, chờ hai vị trở về rồi quyết định sau."

Đan Túc nhìn kỹ xem Thần Tử Thích, đứa nhỏ này lớn lên trắng nõn tinh xảo, một đôi mắt đào hoa trời sinh mang cười, làm người nhìn liền tâm sinh sung sướng, nhìn nhìn lại nhà mình không tiền đồ nhi tử, không khỏi than khẩu, "Ta trải qua Thần gia tam đại đế vương, không có một cái là ta tuyển, nếu không phải Đan Y quá tiểu lại vội vã luyện võ, nguyên bản là không tính toán lại tuyển long."

Dù là ai bị coi thường ba đời cũng phải sinh khí*, nếu Thần gia đã ruồng bỏ thần minh, thần minh cần gì phải trơ mặt cho không. Lúc người cuối cùng được chọn bị giết khi vừa đến Chương Hoa Điện, Đan Túc quả thực muốn lật Chương Hoa Đài, mười mấy năm sau cũng không cấp quốc sư cho triều đình nữa.

*

Bản gốc là

任谁被放了三代鸽子也要生气了

Đậu tìm hán ngữ đủ kiểu cũng không thông

Thẳng đến Đan Y ra đời......

Nương của Đan Y là một Thanh Loan thuần huyết, sinh hạ hài tử là thuần huyết thần phượng thập phần khó khăn, dựa theo cách nói thông thường thì là kỳ tích vạn năm khó gặp. Ba tuổi đã có thể dẫn khí, năm tuổi đã bắt đầu luyện Đan dương thần công, sợ nhi tử chết yểu nên mới bất đắc dĩ lại đi tuyển long.

Hiện thực chứng minh, phượng hoàng ấu tể sớm cùng long bên nhau là cực kỳ tốt. Buổi sáng ông thử qua kinh mạch nhi tử thấy thập phần thâm hậu, nội lực đầy đủ vững vàng, cứu như vậy thì sớm hay muộn cũng vượt qua người cha này. Đương nhiên, chỗ hỏng cũng thấy được, sớm gặp nhau thành ra lâu ngày sinh tình, luyện công đều luyện đến trên giường rồi...... Khụ.

"Là Thần gia tự làm bậy, không thể trách người khác," Thần Tử Thích tiếp lời, cười nói, "Chuyện con nối dõi, Thần gia cũng chỉ giống Thanh Tộc có một tia thượng cổ huyết mạch mà thôi, nếu có một ngày thật sự đứt đoạn thì cũng không có gì đáng tiếc cả."

Đan Túc bốc một nắm hạt thông, rất là thưởng thức mà nhìn về phía Thần Tử Thích, "Con ngược lại rất lanh lợi."

Vừa rồi nói tới Thần gia, chính là đề cập tới chuyện huyết mạch. Phượng hoàng một khi đã định bạn lữ thì nhất sinh nhất thế đều không thay đổi, nếu sau này vì vấn đề con nối dõi hoàng thất mà làm Đan Y thương tâm, thì việc thành thân này không thể đồng ý được. Ông còn chưa nói, Thần Tử Thích đã tự mình nói ra, hài tử thông minh như vậy thực sự khiến người yêu thích, trách không được tiểu Phượng Nguyên lại chọn hắn.

Không khí lập tức tốt lên, Thần Tử Thích cầm một ít hạt dưa chậm rãi cắn.

"Phụ thân, người có biết Tiêu Thiều Cửu Thành đến tột cùng là cái gì không?" Đan Y duỗi tay lấy mấy nhân hạt dưa Thần Tử Thích cắn bỏ vào trong miệng.

Đan Túc nhìn bộ dáng hưởng thụ của nhi tử có chút trông mà thèm, nhưng lại không thể ăn đồ con dâu cắn, đành tự mình bóc hạt thông ăn, "Thượng cổ dẫn phượng khúc, nghe thái gia gia của con nói, nếu có người tấu khúc này thì phượng hoàng sẽ không kìm được bay tới, không khác gì loạn tâm ma cầm."

Thần kỳ như vậy? Thần Tử Thích chớp chớp mắt, "Khúc này do người phương nào tạo ra?"

"Thượng cổ thần long......" Đan Túc suy tư gì đó nói, đột nhiên đập bàn một cái, "Sao ta lại quên mất, nhi tử,chuyện nội lực giao hòa con nói tới kia, đáp án có lẽ nằm trong Tiêu Thiều khúc."

Nội lực giao hòa? Thần Tử Thích trừu trừu khóe miệng, chuyện nội lực giao hòa của bọn họ, trừ bỏ chữa thương thì cũng chỉ có khi ở trên giường, tiểu hồng kê sao lại có thể đem loại sự tình này nói với phụ thân hắn a?

Nói không chừng thật sự có thể xé rách hư không...... ánh mắt Đan Túc ở tên người tiểu gia hỏa đổi tới đổi lui, quả quyết nói: "Ta nhất định tìm đủ chín chương cho con, hai đứa nhanh chóng thành thân đi."

"A?" Thần Tử Thích không phản ứng kịp, chín chương cùng chuyện hai người bọn họ thành thân có quan hệ gì?

Đan Y lại rất cao hứng, cầm tay Thần Tử Thích, "Còn phải nói với nương."

Đang nói, trong rừng vang lên một trận âm thanh dẫm lên lá cây tất tất tác tác, một nhóm thị nữ áo vàng cúi đầu cụp mắt theo sau một thanh y nữ tử, bước đi chỉnh tề tới.

"Phu nhân." Linh Hòa, Linh Quan đồng thời hạ mình hành lễ.

Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn qua, dù đã nhìn quen dung nhan tuyệt sắc của Đan Y cũng nhịn không được bị thanh y nữ kia tử hút hồn.

Dáng người kiên cường, mặt mày thanh lãnh tựa như sương tuyết Thiên Sơn cao lãnh, giống như nhìn nhiều một chút sẽ là khinh nhờn nàng, nhưng lại nhịn không được nhìn rồi nhìn lại lần nữa.

Tác giả có lời muốn nói: 

Tiểu kịch trường:

Điểu nương: Hai đứa thành thân, Đan gia liền đoạn tử tuyệt tôn

Điểu cha: Không phải còn có Nhị Đản sao

Điểu nương: Nếu Nhị Đản về sau cũng thích nam nhân thì thế nào

Điểu cha: Đoạn thì đoạn, thời nay cưới tức phụ quá khó khăn

Điểu nương: Ngươi nghĩ cũng thật thoáng

Điểu cha:...... Không, là ta nghĩ quẩn, chúng ta cùng sinh thêm mấy đứa lưu huyết mạch đi

Điểu nương: Lăn

---------------,

A a a, hôm nay bận bịu, máu chảy thành sông, hồ đồ cả ngày, lúc này mới tỉnh lại. Chương này cực ngắn, thực xin lỗi đại gia, hôm nay mới có canh một, đại khái 9 giờ tối, sao sao pi ~

Hàm ĐàoTác giả: Lục Dã Thiên HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnGiữa đêm trời hạ, trăng sáng trên cao. Chim bay xuyên qua mây trắng trong màn đêm, tiếng đập cánh vang vọng giữa giờ giới nghiêm của kinh thành. Trên đài Chương Hoa, hòn đá xanh chứng giám nhẵn mịn, được ánh trăng mạ thành một lớp sương trắng, mơ hồ lộ ra một vài ám văn nhạt màu. Từ trên không nhìn xuống, đường vân phức tạp, không rõ ràng lắm. Quốc sư mặc một bộ váy dài hoa phục thêu chỉ bạc dệt mây trắng, đứng tại trung tâm đài Chương Hoa, nhắm mắt ngâm tụng. Sau lưng hắn, bảy vị hoàng tử đứng nghiêm, cúi đầu không dám nhìn loạn. “Thần Minh giáng xuống, chư vị hoàng tử, mời.” Quốc sư không hề quay đầu, chỉ thản nhiên dặn dò một tiếng. Sau đài Chương Hoa, là điện Chương Hoa, trong điện này bao đời nay vẫn luôn thờ cúng Thần Minh của vương triều. Trên mặt đất bày biện vài bồ đoàn, nhóm hoàng tử nối đuôi nhau  đi vào, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi thần tích. Trong truyền thuyết, khi Thần Minh hạ phàm là lúc đài Chương Hoa sáng như ban ngày, hơn phân nửa kinh thành đều có thể… "Đan Y nói hai ngươi sắp thành thân, là như thế này sao?" Đan Túc nhìn thoáng qua bàn tay hai người đang nắm, hơi nhíu mày.Linh Quan tiến lên thu lại bàn cờ, thay quả hạch, trà bánh và một ly trúc diệp trà Đan Túc. Lá trúc diệp ngâm mình trong chung trà bạch ngọc, xanh biếc thanh u nhìn rất đẹp mắt.Người đều đã bảo gọi bằng cha, không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao? Thần Tử Thích châm chước lời nói, bày ra một bộ ngoan ngoãn, cười nói: "Còn chưa gặp được nhị lão, không dám vọng ngôn thành thân, chờ hai vị trở về rồi quyết định sau."Đan Túc nhìn kỹ xem Thần Tử Thích, đứa nhỏ này lớn lên trắng nõn tinh xảo, một đôi mắt đào hoa trời sinh mang cười, làm người nhìn liền tâm sinh sung sướng, nhìn nhìn lại nhà mình không tiền đồ nhi tử, không khỏi than khẩu, "Ta trải qua Thần gia tam đại đế vương, không có một cái là ta tuyển, nếu không phải Đan Y quá tiểu lại vội vã luyện võ, nguyên bản là không tính toán lại tuyển long."Dù là ai bị coi thường ba đời cũng phải sinh khí*, nếu Thần gia đã ruồng bỏ thần minh, thần minh cần gì phải trơ mặt cho không. Lúc người cuối cùng được chọn bị giết khi vừa đến Chương Hoa Điện, Đan Túc quả thực muốn lật Chương Hoa Đài, mười mấy năm sau cũng không cấp quốc sư cho triều đình nữa.*Bản gốc là任谁被放了三代鸽子也要生气了Đậu tìm hán ngữ đủ kiểu cũng không thôngThẳng đến Đan Y ra đời......Nương của Đan Y là một Thanh Loan thuần huyết, sinh hạ hài tử là thuần huyết thần phượng thập phần khó khăn, dựa theo cách nói thông thường thì là kỳ tích vạn năm khó gặp. Ba tuổi đã có thể dẫn khí, năm tuổi đã bắt đầu luyện Đan dương thần công, sợ nhi tử chết yểu nên mới bất đắc dĩ lại đi tuyển long.Hiện thực chứng minh, phượng hoàng ấu tể sớm cùng long bên nhau là cực kỳ tốt. Buổi sáng ông thử qua kinh mạch nhi tử thấy thập phần thâm hậu, nội lực đầy đủ vững vàng, cứu như vậy thì sớm hay muộn cũng vượt qua người cha này. Đương nhiên, chỗ hỏng cũng thấy được, sớm gặp nhau thành ra lâu ngày sinh tình, luyện công đều luyện đến trên giường rồi...... Khụ."Là Thần gia tự làm bậy, không thể trách người khác," Thần Tử Thích tiếp lời, cười nói, "Chuyện con nối dõi, Thần gia cũng chỉ giống Thanh Tộc có một tia thượng cổ huyết mạch mà thôi, nếu có một ngày thật sự đứt đoạn thì cũng không có gì đáng tiếc cả."Đan Túc bốc một nắm hạt thông, rất là thưởng thức mà nhìn về phía Thần Tử Thích, "Con ngược lại rất lanh lợi."Vừa rồi nói tới Thần gia, chính là đề cập tới chuyện huyết mạch. Phượng hoàng một khi đã định bạn lữ thì nhất sinh nhất thế đều không thay đổi, nếu sau này vì vấn đề con nối dõi hoàng thất mà làm Đan Y thương tâm, thì việc thành thân này không thể đồng ý được. Ông còn chưa nói, Thần Tử Thích đã tự mình nói ra, hài tử thông minh như vậy thực sự khiến người yêu thích, trách không được tiểu Phượng Nguyên lại chọn hắn.Không khí lập tức tốt lên, Thần Tử Thích cầm một ít hạt dưa chậm rãi cắn."Phụ thân, người có biết Tiêu Thiều Cửu Thành đến tột cùng là cái gì không?" Đan Y duỗi tay lấy mấy nhân hạt dưa Thần Tử Thích cắn bỏ vào trong miệng.Đan Túc nhìn bộ dáng hưởng thụ của nhi tử có chút trông mà thèm, nhưng lại không thể ăn đồ con dâu cắn, đành tự mình bóc hạt thông ăn, "Thượng cổ dẫn phượng khúc, nghe thái gia gia của con nói, nếu có người tấu khúc này thì phượng hoàng sẽ không kìm được bay tới, không khác gì loạn tâm ma cầm."Thần kỳ như vậy? Thần Tử Thích chớp chớp mắt, "Khúc này do người phương nào tạo ra?""Thượng cổ thần long......" Đan Túc suy tư gì đó nói, đột nhiên đập bàn một cái, "Sao ta lại quên mất, nhi tử,chuyện nội lực giao hòa con nói tới kia, đáp án có lẽ nằm trong Tiêu Thiều khúc."Nội lực giao hòa? Thần Tử Thích trừu trừu khóe miệng, chuyện nội lực giao hòa của bọn họ, trừ bỏ chữa thương thì cũng chỉ có khi ở trên giường, tiểu hồng kê sao lại có thể đem loại sự tình này nói với phụ thân hắn a?Nói không chừng thật sự có thể xé rách hư không...... ánh mắt Đan Túc ở tên người tiểu gia hỏa đổi tới đổi lui, quả quyết nói: "Ta nhất định tìm đủ chín chương cho con, hai đứa nhanh chóng thành thân đi.""A?" Thần Tử Thích không phản ứng kịp, chín chương cùng chuyện hai người bọn họ thành thân có quan hệ gì?Đan Y lại rất cao hứng, cầm tay Thần Tử Thích, "Còn phải nói với nương."Đang nói, trong rừng vang lên một trận âm thanh dẫm lên lá cây tất tất tác tác, một nhóm thị nữ áo vàng cúi đầu cụp mắt theo sau một thanh y nữ tử, bước đi chỉnh tề tới."Phu nhân." Linh Hòa, Linh Quan đồng thời hạ mình hành lễ.Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn qua, dù đã nhìn quen dung nhan tuyệt sắc của Đan Y cũng nhịn không được bị thanh y nữ kia tử hút hồn.Dáng người kiên cường, mặt mày thanh lãnh tựa như sương tuyết Thiên Sơn cao lãnh, giống như nhìn nhiều một chút sẽ là khinh nhờn nàng, nhưng lại nhịn không được nhìn rồi nhìn lại lần nữa.Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:Điểu nương: Hai đứa thành thân, Đan gia liền đoạn tử tuyệt tônĐiểu cha: Không phải còn có Nhị Đản saoĐiểu nương: Nếu Nhị Đản về sau cũng thích nam nhân thì thế nàoĐiểu cha: Đoạn thì đoạn, thời nay cưới tức phụ quá khó khănĐiểu nương: Ngươi nghĩ cũng thật thoángĐiểu cha:...... Không, là ta nghĩ quẩn, chúng ta cùng sinh thêm mấy đứa lưu huyết mạch điĐiểu nương: Lăn---------------,A a a, hôm nay bận bịu, máu chảy thành sông, hồ đồ cả ngày, lúc này mới tỉnh lại. Chương này cực ngắn, thực xin lỗi đại gia, hôm nay mới có canh một, đại khái 9 giờ tối, sao sao pi ~

Chương 154: Hôn sự