Tác giả:

Đứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị…

Chương 7: Quấy Rối Tình Dục

Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!Tác giả: Bạc HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị… Thư Nghiên nằm dưới khẽ chớp mắt, lưng trần tiếp xúc trực tiếp với sàn lạnh làm thân cô khẽ run.Cái tình huống khó đỡ này...Hắn nuốt nhẹ ngụm nước bọt, thật sự, thật sự là hắn chưa nhìn thấy gì cả.Nhưng mà, là vậy thật sao?“Bây giờ làm theo những lời tôi nói.”Tay hắn hiện tại mỏi lắm rồi, chỉ cần sơ suất chút nữa thôi là tất cả coi như ‘đỗ vỡ’.ɭϊếʍ nhẹ đôi môi rồi hắn nói tiếp, “Lấy hai tay che đằng trước người cháu đi.”Theo lời hắn, cô đưa tay che trước ngực.“Bây giờ cháu trườn người lên rồi đứng dậy, lấy khăn ở đằng kia quấn mình lại, được chứ.”Cô gật đầu, song hắn cũng bắt đầu nhắm mắt.Khổ sở thật chứ, sao lại biến hắn thành ra bộ dạng thế này!Thư Nghiên dùng hết sức trườn người ra khỏi hắn, cẩn thận đi chậm cho khỏi trượt, cô thành công lấy được chiếc khăn che mình lại.Mười chín tuổi, thật sự là mười chín tuổi đó trời ạ...“Xong rồi chứ?”“Xong rồi.”Hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, nhìn cô ngây ngốc đứng đằng đó mà rõ ràng bất lực.Mở vòi nước rửa sạch xà bông trêи sàn nhà rồi hắn mới nói tiếp, “Được rồi, bây giờ không còn trơn nữa. Cháu tắm xong rồi ra nhé, tôi đưa cháu đi ăn tối.”Lần này là ra thật, và sẽ không có chuyện hắn quay lại vào trong nữa.Con mắt của hắn hôm nay hư quá rồi.Thư Nghiên nghe xong bụng cũng sôi sục vì đói, cô cũng không dám gây thêm phiền phức nữa. Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng, tại sao lúc nãy tim cô lại đập mạnh như vậy?...“Hai đứa đi đâu thế?”“Bọn con ăn tối ở ngoài, bố không cần lo lắng.”Hắn nói xong rồi liền cùng cô rời khỏi nhà.Nhìn hai chiếc ô tô đậu trong gara mà hắn lưỡng lự một lúc, cô bị say xe nên chắc không đi xe này được rồi.Bất giác nhìn sang chiếc moto phân khối lớn đặt trong góc, trùng hợp Thư Nghiên cũng đang nhìn về phía nó.Cuối cùng ý tưởng lớn cũng gặp nhau rồi!Gài chặt mũ bảo hiểm, cô ngồi đằng sau ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Kiểu ngồi này có chút kỳ lạ nhưng lại khá dễ chịu.Có vẻ như cô khá thích tốc độ thì phải, nếu là những cô gái khác thì có lẽ đã hét ầm ĩ lên vì sợ rồi.Rất nhanh đã tới nhà hàng, Nghiên Trì gọi hẳn cho cô một bàn ăn thịnh soạn. Lần đầu tiên cô ăn được món ngon thế này, lại còn dễ dàng lấp đầy khoảng trống trong bụng nữa.Sau bữa tối hai người đi xem phim, trong rạp có biết bao nhiêu bộ phim thú vị, nhưng một cô gái nhỏ nhắn như cô lại chọn xem phim ma.Tất cả mọi người đang căng thẳng cực độ với sự xuất hiện của con ma, nhưng hắn và cô là hai người duy nhất trong rạp vẫn mang vẻ mặt vô cảm, không một chút hoảng sợ.Lạ thật, rõ ràng là đang chiếu cảnh phim kinh dị nhưng sao trong mắt hắn lại toàn hiện lên hình ảnh lúc cô đang trong nhà tắm nhỉ?Tỉnh lại nào Nghiên Trì, không được nghĩ ngợi lung tung.Nghiên Trì, làm càn đi...Hắn quay sang cô gái vẫn đang chăm chú xem phim bên cạnh nhẹ giọng nói, “Thư Nghiên, nhắm mắt lại.”Tuy có hơi nghi ngờ nhưng cô vẫn nhắm mắt.Khoảnh khắc khi hai gương mặt sắp cận kề thì mọi người trong rạp tá hoả vì cảnh hù doạ trong phim mà hét toáng lên. Thư Nghiên giật mình ngồi thẳng dậy, trán vô tình đập mạnh vào chiếc cằm kia làm hắn một phen đau điếng.Chết tiệt!Không còn tâm trí nào xem phim nữa, hắn không nán lại một giây mà bỏ ra ngoài. Cô đáng thương chưa kịp xem hết đã phải theo ra ngoài.“Chú sao thế, chưa hết phim mà.”“Sao chú không trả lời tôi?”“Chú giận à?”Chỉ là, cằm đau đến mức khiến hắn không muốn mở miệng nói chuyện.“Ơ... Cằm chú sưng lên rồi này.”Cô chủ động bước đến trước, nhón chân hết cỡ để tay chạm vào cằm hắn.Lúc nãy cô cảm nhận được thứ gì đập vào trán mình thì phải, là cái này ư?Đăm chiêu nhìn vào gương mặt lo lắng kia, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn chút.Lần này là do cháu tự tìm đến đấy nhé!Nghiên Trì cúi thấp người vừa vặn hai môi chạm nhau. Cô sững người, hai tay vô thức nắm chặt.Hắn... Đang ‘cảm ơn’ cô sao?Thư Nghiên cô lại căng thẳng thế làm gì?Cặp vợ chồng qua đường nhìn thấy cảnh tượng này thì không dám tin vào mắt mình.“Sao người đàn ông đó lại dám hành động như thế ở đây chứ? Chồng à, cô bé đó chắc chỉ mới học trung cấp thôi nhỉ?”“Còn là trẻ vị thành niên mà hắn dám? Em có thấy hai tay cô bé đang siết chặt không, nhất định là bị ép buộc rồi.”“Phải đó mình, chỗ kia có khu bảo vệ kìa, chụp lại tấm ảnh rồi đi báo thôi.”Đang trong khoảnh khắc tình bể bình thế này đột nhiên cơn hắt hơi ập đến làm hắn phải ngừng lại.Môi cô thật là ngọt.Khi chỉ vừa mới cúi xuống lần nữa thì đột nhiên bị một lực nào đó từ đằng sau kéo hắn lại.“Mời anh theo chúng tôi về sở vì nghi ngờ anh có hành vi quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ ,trẻ vị thành niên, chúng tôi còn có ảnh làm tang chứng, mời anh hợp tác.

Thư Nghiên nằm dưới khẽ chớp mắt, lưng trần tiếp xúc trực tiếp với sàn lạnh làm thân cô khẽ run.

Cái tình huống khó đỡ này...

Hắn nuốt nhẹ ngụm nước bọt, thật sự, thật sự là hắn chưa nhìn thấy gì cả.

Nhưng mà, là vậy thật sao?

“Bây giờ làm theo những lời tôi nói.”

Tay hắn hiện tại mỏi lắm rồi, chỉ cần sơ suất chút nữa thôi là tất cả coi như ‘đỗ vỡ’.

ɭϊếʍ nhẹ đôi môi rồi hắn nói tiếp, “Lấy hai tay che đằng trước người cháu đi.”

Theo lời hắn, cô đưa tay che trước ngực.

“Bây giờ cháu trườn người lên rồi đứng dậy, lấy khăn ở đằng kia quấn mình lại, được chứ.”

Cô gật đầu, song hắn cũng bắt đầu nhắm mắt.

Khổ sở thật chứ, sao lại biến hắn thành ra bộ dạng thế này!

Thư Nghiên dùng hết sức trườn người ra khỏi hắn, cẩn thận đi chậm cho khỏi trượt, cô thành công lấy được chiếc khăn che mình lại.

Mười chín tuổi, thật sự là mười chín tuổi đó trời ạ...

“Xong rồi chứ?”

“Xong rồi.”

Hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, nhìn cô ngây ngốc đứng đằng đó mà rõ ràng bất lực.

Mở vòi nước rửa sạch xà bông trêи sàn nhà rồi hắn mới nói tiếp, “Được rồi, bây giờ không còn trơn nữa. Cháu tắm xong rồi ra nhé, tôi đưa cháu đi ăn tối.”

Lần này là ra thật, và sẽ không có chuyện hắn quay lại vào trong nữa.

Con mắt của hắn hôm nay hư quá rồi.

Thư Nghiên nghe xong bụng cũng sôi sục vì đói, cô cũng không dám gây thêm phiền phức nữa. Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng, tại sao lúc nãy tim cô lại đập mạnh như vậy?

...

“Hai đứa đi đâu thế?”

“Bọn con ăn tối ở ngoài, bố không cần lo lắng.”

Hắn nói xong rồi liền cùng cô rời khỏi nhà.

Nhìn hai chiếc ô tô đậu trong gara mà hắn lưỡng lự một lúc, cô bị say xe nên chắc không đi xe này được rồi.

Bất giác nhìn sang chiếc moto phân khối lớn đặt trong góc, trùng hợp Thư Nghiên cũng đang nhìn về phía nó.

Cuối cùng ý tưởng lớn cũng gặp nhau rồi!

Gài chặt mũ bảo hiểm, cô ngồi đằng sau ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Kiểu ngồi này có chút kỳ lạ nhưng lại khá dễ chịu.

Có vẻ như cô khá thích tốc độ thì phải, nếu là những cô gái khác thì có lẽ đã hét ầm ĩ lên vì sợ rồi.

Rất nhanh đã tới nhà hàng, Nghiên Trì gọi hẳn cho cô một bàn ăn thịnh soạn. Lần đầu tiên cô ăn được món ngon thế này, lại còn dễ dàng lấp đầy khoảng trống trong bụng nữa.

Sau bữa tối hai người đi xem phim, trong rạp có biết bao nhiêu bộ phim thú vị, nhưng một cô gái nhỏ nhắn như cô lại chọn xem phim ma.

Tất cả mọi người đang căng thẳng cực độ với sự xuất hiện của con ma, nhưng hắn và cô là hai người duy nhất trong rạp vẫn mang vẻ mặt vô cảm, không một chút hoảng sợ.

Lạ thật, rõ ràng là đang chiếu cảnh phim kinh dị nhưng sao trong mắt hắn lại toàn hiện lên hình ảnh lúc cô đang trong nhà tắm nhỉ?

Tỉnh lại nào Nghiên Trì, không được nghĩ ngợi lung tung.

Nghiên Trì, làm càn đi...

Hắn quay sang cô gái vẫn đang chăm chú xem phim bên cạnh nhẹ giọng nói, “Thư Nghiên, nhắm mắt lại.”

Tuy có hơi nghi ngờ nhưng cô vẫn nhắm mắt.

Khoảnh khắc khi hai gương mặt sắp cận kề thì mọi người trong rạp tá hoả vì cảnh hù doạ trong phim mà hét toáng lên. Thư Nghiên giật mình ngồi thẳng dậy, trán vô tình đập mạnh vào chiếc cằm kia làm hắn một phen đau điếng.

Chết tiệt!

Không còn tâm trí nào xem phim nữa, hắn không nán lại một giây mà bỏ ra ngoài. Cô đáng thương chưa kịp xem hết đã phải theo ra ngoài.

“Chú sao thế, chưa hết phim mà.”

“Sao chú không trả lời tôi?”

“Chú giận à?”

Chỉ là, cằm đau đến mức khiến hắn không muốn mở miệng nói chuyện.

“Ơ... Cằm chú sưng lên rồi này.”

Cô chủ động bước đến trước, nhón chân hết cỡ để tay chạm vào cằm hắn.

Lúc nãy cô cảm nhận được thứ gì đập vào trán mình thì phải, là cái này ư?

Đăm chiêu nhìn vào gương mặt lo lắng kia, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn chút.

Lần này là do cháu tự tìm đến đấy nhé!

Nghiên Trì cúi thấp người vừa vặn hai môi chạm nhau. Cô sững người, hai tay vô thức nắm chặt.

Hắn... Đang ‘cảm ơn’ cô sao?

Thư Nghiên cô lại căng thẳng thế làm gì?

Cặp vợ chồng qua đường nhìn thấy cảnh tượng này thì không dám tin vào mắt mình.

“Sao người đàn ông đó lại dám hành động như thế ở đây chứ? Chồng à, cô bé đó chắc chỉ mới học trung cấp thôi nhỉ?”

“Còn là trẻ vị thành niên mà hắn dám? Em có thấy hai tay cô bé đang siết chặt không, nhất định là bị ép buộc rồi.”

“Phải đó mình, chỗ kia có khu bảo vệ kìa, chụp lại tấm ảnh rồi đi báo thôi.”

Đang trong khoảnh khắc tình bể bình thế này đột nhiên cơn hắt hơi ập đến làm hắn phải ngừng lại.

Môi cô thật là ngọt.

Khi chỉ vừa mới cúi xuống lần nữa thì đột nhiên bị một lực nào đó từ đằng sau kéo hắn lại.

“Mời anh theo chúng tôi về sở vì nghi ngờ anh có hành vi quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ ,trẻ vị thành niên, chúng tôi còn có ảnh làm tang chứng, mời anh hợp tác.

Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!Tác giả: Bạc HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị… Thư Nghiên nằm dưới khẽ chớp mắt, lưng trần tiếp xúc trực tiếp với sàn lạnh làm thân cô khẽ run.Cái tình huống khó đỡ này...Hắn nuốt nhẹ ngụm nước bọt, thật sự, thật sự là hắn chưa nhìn thấy gì cả.Nhưng mà, là vậy thật sao?“Bây giờ làm theo những lời tôi nói.”Tay hắn hiện tại mỏi lắm rồi, chỉ cần sơ suất chút nữa thôi là tất cả coi như ‘đỗ vỡ’.ɭϊếʍ nhẹ đôi môi rồi hắn nói tiếp, “Lấy hai tay che đằng trước người cháu đi.”Theo lời hắn, cô đưa tay che trước ngực.“Bây giờ cháu trườn người lên rồi đứng dậy, lấy khăn ở đằng kia quấn mình lại, được chứ.”Cô gật đầu, song hắn cũng bắt đầu nhắm mắt.Khổ sở thật chứ, sao lại biến hắn thành ra bộ dạng thế này!Thư Nghiên dùng hết sức trườn người ra khỏi hắn, cẩn thận đi chậm cho khỏi trượt, cô thành công lấy được chiếc khăn che mình lại.Mười chín tuổi, thật sự là mười chín tuổi đó trời ạ...“Xong rồi chứ?”“Xong rồi.”Hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, nhìn cô ngây ngốc đứng đằng đó mà rõ ràng bất lực.Mở vòi nước rửa sạch xà bông trêи sàn nhà rồi hắn mới nói tiếp, “Được rồi, bây giờ không còn trơn nữa. Cháu tắm xong rồi ra nhé, tôi đưa cháu đi ăn tối.”Lần này là ra thật, và sẽ không có chuyện hắn quay lại vào trong nữa.Con mắt của hắn hôm nay hư quá rồi.Thư Nghiên nghe xong bụng cũng sôi sục vì đói, cô cũng không dám gây thêm phiền phức nữa. Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng, tại sao lúc nãy tim cô lại đập mạnh như vậy?...“Hai đứa đi đâu thế?”“Bọn con ăn tối ở ngoài, bố không cần lo lắng.”Hắn nói xong rồi liền cùng cô rời khỏi nhà.Nhìn hai chiếc ô tô đậu trong gara mà hắn lưỡng lự một lúc, cô bị say xe nên chắc không đi xe này được rồi.Bất giác nhìn sang chiếc moto phân khối lớn đặt trong góc, trùng hợp Thư Nghiên cũng đang nhìn về phía nó.Cuối cùng ý tưởng lớn cũng gặp nhau rồi!Gài chặt mũ bảo hiểm, cô ngồi đằng sau ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Kiểu ngồi này có chút kỳ lạ nhưng lại khá dễ chịu.Có vẻ như cô khá thích tốc độ thì phải, nếu là những cô gái khác thì có lẽ đã hét ầm ĩ lên vì sợ rồi.Rất nhanh đã tới nhà hàng, Nghiên Trì gọi hẳn cho cô một bàn ăn thịnh soạn. Lần đầu tiên cô ăn được món ngon thế này, lại còn dễ dàng lấp đầy khoảng trống trong bụng nữa.Sau bữa tối hai người đi xem phim, trong rạp có biết bao nhiêu bộ phim thú vị, nhưng một cô gái nhỏ nhắn như cô lại chọn xem phim ma.Tất cả mọi người đang căng thẳng cực độ với sự xuất hiện của con ma, nhưng hắn và cô là hai người duy nhất trong rạp vẫn mang vẻ mặt vô cảm, không một chút hoảng sợ.Lạ thật, rõ ràng là đang chiếu cảnh phim kinh dị nhưng sao trong mắt hắn lại toàn hiện lên hình ảnh lúc cô đang trong nhà tắm nhỉ?Tỉnh lại nào Nghiên Trì, không được nghĩ ngợi lung tung.Nghiên Trì, làm càn đi...Hắn quay sang cô gái vẫn đang chăm chú xem phim bên cạnh nhẹ giọng nói, “Thư Nghiên, nhắm mắt lại.”Tuy có hơi nghi ngờ nhưng cô vẫn nhắm mắt.Khoảnh khắc khi hai gương mặt sắp cận kề thì mọi người trong rạp tá hoả vì cảnh hù doạ trong phim mà hét toáng lên. Thư Nghiên giật mình ngồi thẳng dậy, trán vô tình đập mạnh vào chiếc cằm kia làm hắn một phen đau điếng.Chết tiệt!Không còn tâm trí nào xem phim nữa, hắn không nán lại một giây mà bỏ ra ngoài. Cô đáng thương chưa kịp xem hết đã phải theo ra ngoài.“Chú sao thế, chưa hết phim mà.”“Sao chú không trả lời tôi?”“Chú giận à?”Chỉ là, cằm đau đến mức khiến hắn không muốn mở miệng nói chuyện.“Ơ... Cằm chú sưng lên rồi này.”Cô chủ động bước đến trước, nhón chân hết cỡ để tay chạm vào cằm hắn.Lúc nãy cô cảm nhận được thứ gì đập vào trán mình thì phải, là cái này ư?Đăm chiêu nhìn vào gương mặt lo lắng kia, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn chút.Lần này là do cháu tự tìm đến đấy nhé!Nghiên Trì cúi thấp người vừa vặn hai môi chạm nhau. Cô sững người, hai tay vô thức nắm chặt.Hắn... Đang ‘cảm ơn’ cô sao?Thư Nghiên cô lại căng thẳng thế làm gì?Cặp vợ chồng qua đường nhìn thấy cảnh tượng này thì không dám tin vào mắt mình.“Sao người đàn ông đó lại dám hành động như thế ở đây chứ? Chồng à, cô bé đó chắc chỉ mới học trung cấp thôi nhỉ?”“Còn là trẻ vị thành niên mà hắn dám? Em có thấy hai tay cô bé đang siết chặt không, nhất định là bị ép buộc rồi.”“Phải đó mình, chỗ kia có khu bảo vệ kìa, chụp lại tấm ảnh rồi đi báo thôi.”Đang trong khoảnh khắc tình bể bình thế này đột nhiên cơn hắt hơi ập đến làm hắn phải ngừng lại.Môi cô thật là ngọt.Khi chỉ vừa mới cúi xuống lần nữa thì đột nhiên bị một lực nào đó từ đằng sau kéo hắn lại.“Mời anh theo chúng tôi về sở vì nghi ngờ anh có hành vi quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ ,trẻ vị thành niên, chúng tôi còn có ảnh làm tang chứng, mời anh hợp tác.

Chương 7: Quấy Rối Tình Dục