Đứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không?
Tiếng khoá váy vang lên. Đêm tân hôn, Lam Phi dứt khoát cởi chiếc váy cưới trước mặt Lục Tử Hàn, thay váy ngủ mới. Người đàn ông trước mặt ngoại trừ đôi mắt bị quấn băng trắng ra thì không vấn đề gì.
Chỉ cần cô sinh đứa nhỏ ra, cô có thể đi. - Không...!Sinh nó ra...!Tôi sẽ không qua khỏi mất...!Anh cũng sẽ mang nó đi rời khỏi tôi...!Đúng không? Người đàn ông hướng đôi mắt đỏ nhìn chằm Tư Vận. Lát sau, hắn lạnh lùng buông 1 câu.
Ngủ với chồng tôi một đêm, tôi cho cô một số tiền đủ sung sướng trong mấy năm. Nếu may mắn có thai, cô có thể ngồi lên vị trí phu nhân của tôi. Kiều Giang tươi cười lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen đưa ra trước mặt của một cô gái.
- Bảo bối ngoan! Mau ra đây đi\, em không trốn được tôi đâu! Tiếng kim loại va đập vào nhau, từng bước chân chậm rãi đi bước đi trên dãy hành lang dài. Có vẻ hắn đang tìm cô, nhưng không vội. Hắn muốn chơi trốn tìm!
- Vợ ơi! Chúng ta động phòng! Câu nói đầu tiên trong đêm tân hôn của một cặp vợ chồng. Đó cũng chính là đêm tâm hồn và thể xác hòa làm một... Nhưng thật sự đối với Triệu Khả thì lại khác vì cô phải lấy một tên ngốc.
- Cách Cổ Lạp, cô chết đi, người phụ nữ ác độc như cô phải chết! Người đàn ông mang một bộ mặt hung tợn đang cố gắng siết cổ cô lại. Mà cô chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vọng.